Chương 49: (Vô Đề)

Tác giả : Thời Bất Đãi Ngã

Edit: Tử Hầu bà bà

Dựa theo tính tình của Thẩm Niệm sẽ không nói lời như thế trước mặt Thẩm lão phu nhân. Dù sao trong mắt người ngoài trong một thời gian hắn bị xem là kẻ dã man không biết lễ nghi, hắn vẫn luôn mang mặt nạ như thế mà tiếp tục sống.

Đối với người nhà của Thẩm gia, hắn thật sự chẳng có tình cảm, chỉ cần các nàng không mạo phạm chính mình, hắn còn thể hiện sự tôn trọng và thể diện cần thiết.

Đối với triều thần, biết rõ có nhiều người chướng mắt hắn, muốn thấy hắn chết, nhưng vẫn phải tươi cười bắt chuyện. Đương nhiên, nhìn thấy bộ dạng khó chịu của bọn họ, hắn càng vui mừng hơn.

Đối với hoàng đế, ngay từ đầu cũng chỉ là thăm dò, từ lúc ở đình Bái Biệt đến lúc đánh quốc cữu Ôn Diệu và Anh vương thế tử Tề Phàm đã luôn đóng vai một kẻ không hiểu quy củ.

Hoàng đế là người khôn ngoan vô cùng, với chút thủ đoạn nhỏ ấy căn bản chẳng đáng lưu tâm, còn vì một vài nguyên nhân mà tương đối ủng hộ thái độ của hắn. Cứ thế mỗi lần tiếp xúc tâm tính của hắn cũng thay đổi theo.

Nhớ đến hoàng đế, nghĩ đến câu nói nhắc nhở sau cùng của Thẩm lão phu nhân, ánh mắt của Thẩm Niệm càng tối thêm.

Vừa rồi đối với Thẩm lão phu nhân, hắn nói những lời sắc bén như kiếm, xé toạt bí mật Thẩm gia có thể thoát khỏi tay Cảnh đế.

Có lẽ là vì Tề Quân Mộ đột nhiên đến kích thích dây thần kinh nào đó trong đầu hắn, hoặc có lẽ hôm nay hắn phát sốt đến hồ đồ nên mới nói những lời không nên nói. Nên khi đối mặt với Thẩm lão phu nhân hắn bật thốt những lời chôn dấu trong đáy lòng.

Cảnh đế và Thẩm Dịch, trên đời này ngoại trừ hắn có ai dám nghĩ đến hướng này cơ chứ.

Ngay từ đầu chính Thẩm Niệm cũng chưa từng dám nghĩ tới, nhưng sau khi mọi thứ sáng tỏ hắn mới có thể hiểu được sự chán ghét của Văn thị đối với hắn, sự hờ hững của Thẩm Dịch đối với Thẩm gia, còn cả tinh thần hoảng hốt của Thẩm Dịch ở biên quan khi nghe tin Cảnh đế bệnh chết để rồi cũng trút hơi thở cuối cùng vì bị thương.

Chỉ là không biết đế vương vô tình hay là trái tim bị thần tử tổn thương.

Kết cục sống không gặp nhau, chết chẳng tựa nhau.

Thẩm Niệm nghĩ đến Cảnh đế và Thẩm Dịch, ân oán của người đi trước hắn không rõ lúc đó xảy ra chuyện gì, tự nhiên cũng không thể nói rõ, càng không thể giải thích cho ai.

Hắn lại nghĩ e rằng trong cuộc đời đầy đao quang kiếm ảnh của đế vương mà thích một người có lẽ là chuyện khó nhất trên đời này.

Tâm tư của đế vương thật sự khó suy đoán, chẳng bằng không đoán.

@@@

Chuyến đi đến phủ Trấn Bắc hầu của Tề Quân Mộ xem như một phút tùy hứng, nhất là không bao lâu sau khi Lâm Tiêu và y đã đàm luận về Thẩm Niệm thì y đột nhiên quyết định điều này.

May mắn chính là, đời này Tề Quân Mộ làm chuyện gì cũng chưa bao giờ hối hận.

Tùy hứng thì tùy hứng, y là hoàng đế, y muốn làm gì thì làm cái đó, tự nhiên không nói hai lời.

Về đến hoàng cung, hoàng đế cảm thấy cả người mình đều dính dính, trong thời tiết nóng bức này mà chạy từ trong cung ta ngoài cung quả thật rất dễ ra mồ hôi. Y sai người chuẩn bị nước, vào thùng tắm rửa một cái.

Hoàng đế ở trong nước nhìn cơ thể của mình đột nhiên nhớ tới Thẩm Niệm, cùng là đàn ông với nhau khi có thời gian rảnh rỗi buồn chán thường thích so sánh với nhau, hoàng đế lúc này cũng không ngoại lệ.

Cơ thể của Thẩm Niệm lúc đó được phủ trong bộ quần áo lộn xộn nhưng vẫn hoàn toàn lộ ta cơ thể mạnh mẽ, đường nét bên eo thon nhỏ rắn chắc, hai chân vừa dài vừa thẳng.

Đương nhiên, vóc dáng của hoàng đế cũng vô cùng đẹp, thon cao cân đối, trên người lại không có vết sẹo nào, cũng rất cường tráng. Dù sao cũng là hoàng tử nên từ nhỏ cũng học mốt ít võ phòng thân, cưỡi ngựa bắn cung y cũng không phải nói chơi.

Chẳng qua da Tề Quân Mộ tương đối trắng, cho nên cảm giác đầu tiên mang lại cho người khác khá mềm yếu, rất đánh lừa thị giác kẻ khác. Không bằng Thẩm Niệm vừa nhìn là biết huấn luyện quanh năm, rất là rắn chắn.

Nghĩ vậy, Tề Quân Mộ nhíu mày, y đang suy nghĩ có nên tiếp tục tập luyện nữa không.

Đến khi trong đầu y đang suy nghĩ đến việc chọn người dạy luyện tập cơ thể cho chính mình, tay y vô thức đập trên mặt nước, giọt nước bắn lên trên mặt khiến y bỗng nhiên giật mình.

Tề Quân Mộ lau bọt nước trên mặt, vùng giữa hai chân mày nhíu lại, y nghĩ có lẽ vừa rồi hồ đồ mất rồi, lại đi suy nghĩ những chuyện tầm phào.

Y lắc đầu muốn đem những suy nghĩ trong đầu đá văng ra ngoài, hiện tại y cần quan tâm nhất không phải cơ thể tướng mạo của Thẩm Niệm như thế nào, mà là dọn dẹp cục diện rối rắm ở Tây cảnh như thế nào.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!