Tác giả : Thời Bất Đãi Ngã
Edit: Tử Hầu bà bà
Tuy rằng Thẩm Niệm thốt ra hai chữ hoàng đế nhưng hắn vẫn nghĩ mình đang nằm mơ, lúc này hoàng đế hẳn là ở trong cung, làm sao có khả năng xuất hiện trong phòng của hắn, còn thản thơi đọc sách như thế chứ.
Trong đầu nghĩ như vậy, nhưng cặp mắt của Thẩm Niệm lại không hề di chuyển vẫn nhìn chằm chằm vào người trước mặt.
Tề Quân Mộ bỏ sách xuống, không nặng không nhẹ ừ một tiếng.
Một tiếng này đánh vỡ tưởng tượng của Thẩm Niệm, đầu hắn còn chưa được tỉnh táo, lẩm bẩm nói: "Sao Người lại ở đây."
Giọng nói của Thẩm Niệm có chút khàn khàn, Tề Quân Mộ nghe hắn nói có chút the thé, y không trả lời Thẩm Niệm, đứng lên rót một ly nước đưa đến bên cạnh: "Uống nước trước đi."
Thẩm Niệm không đề động, ngẩng đầu, vẻ mặt hoảng hốt xen lẫn hoài nghi, ngơ ngác, một chút thông minh ngày xưa cũng không có.
Tề Quân Mộ nhìn hắn, nhíu mày, bưng nước trà khom ngươi đưa tới bên mép của Thẩm Niệm.
Trấn Bắc hầu hạ mắt, nhìn ly nước nóng.
Hắn quả thật cảm thấy khát, hơn nữa vì bị bệnh nên đầu của hắn cứ lờ đờ. Nói chung, khi hắn lấy lại tình thần thì hắn đã uống hết ly nước trong tay trắng ngần thon dài của hoàng đế.
Thẩm Niệm chớp mắt, khi hoàng đế lấy ly nước khỏi miệng còn hỏi muốn uống nữa không, rốt cuộc hắn mới biết chuyện gì xảy ra, hắn vậy mà được hoàng đế cho uống nước.
Nếu bị người khác biết, không nhắc tới mấy lời đồn bàn tán, chỉ sợ đưa đến mối họa mà thôi.
Khuôn mặt của Thẩm Niệm vừa phát nóng lại vừa hoảng loạn, hắn muốn đứng lên thỉnh tội, nhưng chân vừa mới chuẩn bị đứng lên lại phát hiện chính mình ăn mặc thật sự không tươm tất.
Lần này Thẩm Niệm thật sự luống cuống, vừa muốn đứng lên lại muốn lùi vào trong.
Vừa đứng vừa lùi nên người loạng choạng, may mắn khi hắn xém chút nữa ngã xuống thì bàn tay của hoàng đế đã vươn ra bắt lấy cánh tay của hắn.
Không nhắc tới quần áo đơn bạc, vì bệnh mà Thẩm Niệm đổ mồ hôi không ngừng, áo còn bị nhăn nheo khi vừa mời ngủ dậy, tay áo lại bị kéo xuống.
Tay của Tề Quân Mộ chạm vào da hắn, nháy mắt, cả người Thẩm Niệm cứng đơ, hơi nóng bốc lên trên mặt, người thì đứng đơ ra không có bất cứ động tác nào.
Tất cả cảm giác của Thẩm Niệm đều tập trung vào nơi bị hoàng đế bắt lấy, không biết là do độ nóng trên người hắn hay là bàn tay của hoàng đế quá nóng, làn da trên cánh tay vừa nóng vừa đau.
Tề Quân Mộ nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Thẩm Niệm, y vẫn cố gắng duy trì vẻ mặt bình tĩnh.
Nhắc tới chuyện này, cả hai đời y chưa từng thân mật thế này với người khác. Ôn Uyển chẳng cần phải nói, người và tâm y chưa từng chạm qua ở khoảng cách gần, tối đa là lúc nàng ta khó chịu thì kéo tay nàng ta áp lên mặt mình mà thôi.
Những người khác như Tề Quân Chước thì có quan hệ thân mật với y nhiều hơn, nhưng Tề Quân Chước ở trước mặt y chưa từng thất thố. Cho dù lúc đầu Tề Quân Chước nhận tội vào thiên lao thụ hình thay y đến khi sự việc được tra rõ.
Khi y đón người ra, Tề Quân Chước cũng từng bước tự mình bước ra.
May là y không có ghét với sự đụng chạm của Thẩm Niệm, hơn nữa cơ bắp trên vai Thẩm Niệm khá săn chắc, nhìn đã biết đây là kết quả của sự tập luyện quanh năm.
Trong hoàng đế vừa nghĩ tay lại không khống chế được mà bóp bóp trên vai của Thẩm Niệm.
Thẩm Niệm bỗng nhiên ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hoàng đế.
Phát hiện có gì đó sai sai, Tề Quân Mộ vội vàng ho một tiếng, tiện thể ấn người lên giường, đứng chắp tay rồi nói: "Cơ thể ngươi còn yếu không cần đa lễ, nằm xuống giường đi."
Vừa nói, bàn tay ở sau lưng không được tự nhiên mà ma sát với nhau, đầu ngón tay tựa hồ còn lưu lại nhiệt độ nóng bỏng.
Thẩm Niệm hạ mắt tựa vào đầu giường, kéo chăn mềm che người, nhiệt độ trên mặt còn chưa hạ nhưng giọng nói đã có thể vô cùng bình tĩnh rồi, hắn khẽ nói: "Sao hoàng thượng ở đây? Có phải trong cung xảy ra chuyện gì không?"
"Không có." Tề Quân Mộ ngồi lên ghế bên cạnh giường rồi nói: "Trẫm muốn đến thăm ngươi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!