Chương 47: (Vô Đề)

Tác giả : Thời Bất Đãi Ngã

Edit: Tử Hầu bà bà

Cái thói xấu của Tề Quân Mộ cứ muốn ra là cứ ra lại khiến Nguyễn Cát Khánh mệt đứ đừ, may mắn lần này cũng không phải một mình ra ngoài, cấm vệ đã nhận được tin nhanh chóng tập hợp người rồi.

Đáng nhẽ cấm vệ phải phái một số người thanh lý đường phố trước, nhưng Tề Quân Mộ không muốn chờ. Đến khi chuẩn bị tạm được rồi, y lên tiếng dặn dò rồi xuất cung.

Lần xuất cung này của hoàng đế rất đơn giản, cũng có rất nhiều nơi chưa tới, tổng thể triển khai tương đối gấp rút. Nếu như trong ánh mắt xoi mói của quan viên Lễ bộ thì đây là lễ nghi chỗ nào cũng đầy khuyết điểm.

Nhưng không ai dám nói nửa lời, chủ yếu nhất cũng không phải bọn họ không muốn nói mà là hoàng đế căn bản không cho bọn hắn cơ hội để nói. Khi bọn họ vừa nhận được tin thì hoàng đế dẫn người xuất cung rồi.

Việc đã đến nước này thì cho dù trong đầu có nhiều lời muốn nói cũng chỉ có thể nuốt trở lại mà thôi.

Nguyễn Cát Khánh từ lúc ra cung vẫn một mực đi theo, trước khi ra cung hắn có hỏi hoàng đế có muốn phái người đến phủ Trấn Bắc hầu thông báo để Thẩm Niệm tiếp giá không. Đây chính là lần đầu tiên từ khi đăng cơ Tề Quân Mộ nghiêm túc xuất cung đến nhà thần tử, kể ra thì đó là sự vinh hạnh vô bờ bến.

Theo cách nhìn của Nguyễn Cát Khánh và những kẻ biết mục đích của hoàng đế thì tất nhiên Thẩm Niệm cảm kích đối với ân huệ này, vinh hiển này dù sao đến cả Lâm gian cũng chưa từng có.

Chung quy Thẩm Niệm tuổi còn trẻ, chưa từng tiếp nhận thánh giá, lỡ như trên lễ nghi xuất hiện sự cố gì thì thật là điều không tốt.

Nguyễn Cát Khánh lo lắng rất chu đáo, chẳng qua Tề Quân Mộ cũng không chút do dự mà phủ quyết đề nghị của hắn.

Khi đó Tề Quân Mộ đã nói thế này: "Thông báo sớm cho hắn thì còn gì thú vị nữa, trẫm tới trước cửa nhà gây ngạc nhiên cho hắn."

Khóe miệng Nguyễn Cát Khánh cứng đờ, thầm nghĩ, còn ngạc nhiên nữa, đến lúc đó chắc phải trở thành một màn khiếp sợ đấy chứ.

Tề Quân Mộ chẳng thèm bắt bẻ tâm tình của Nguyễn Cát Khánh tiếp tục nói: "Vả lại, các người không phải đều lo lắng thích khách trên đường sao? Trẫm đột ngột xuất cung, cho dù thật sự có thích khách muốn ám sát trẫm, bọn họ cũng không dám làm càn. Chỉ là để tránh phát sinh sự cố, ra cung để cấm vệ đi đầu, ám vệ lẫn trong đám đông, Kinh triệu doãn dẫn người theo bảo vệ."

Thích khách ám sát cũng phải có kế hoạch chặt chẽ và chu đáo, tuyết đối không thể nghe được một tin tức mà đột nhiên mạo hiểm.

Nếu muốn để bản thân an toàn sẽ hành động bất ngờ.

Nghĩ vậy, Tề Quân Mộ nhíu mày, y đột nhiên nghĩ đến chuyện Tề Quân Chước bị ám sát ở Thanh Châu. Đó là đã qua kế hoạch tỉ mĩ cẩn thận hay chỉ là ý nghĩ lâm thời?

Nếu như nghe được tin tức mà chợt nảy ý địch thì có thể bỏ qua, nhưng nếu đã trải qua kế hoạch tỉ mỉ thì sao?

Vậy thì tin tức được tiết lộ từ kinh thành hay từ Thanh Châu?

Cái kẻ nước Vân Hải A Đóa kia đã chết, nhưng A Niệm không biết tung tích kia thì sao? Tề Quân Chước đến nay vẫn không nói với y chuyện thích khách, là tin tưởng y sẽ không tùy tiện hoài nghi bản thân hay là căn bản không muốn để chính mình biết?

Tề Quân Mộ nghĩ đến những điều này, vẻ mặt càng ngày càng lạnh lẽo.

Nguyễn Cát Khánh đang định nói mất lời dí dỏm thì nhìn thấy biểu cảm của hoàng đế, hắn cũng không dám mở miệng nói cái gì. Chỉ im lặng đi theo bên cạnh hoàng đế, trong lòng khẩn cầu Thẩm Niệm có thể dỗ dành được hoàng đế âm tình bất định này.

Dù sao hầu hạ hoàng đế bất cứ lúc nào cũng có thể thay đổi sắc mặt quả thật muốn lấy mạng hắn mà, không cẩn thận nịnh sai chỗ thì ai mà chẳng sợ?

Lần xuất cung này tuy rằng quá gấp gáp nhưng vẻ ngoài uy nghiêm phải có chứ không thể thiếu. Quân lính dẹp đường, chiêng trống rộn rã, người không phận sự tránh đường. Rất nhiều người lúc đầu không rõ rốt cuộc chuyện gì xảy ra, đến khi xe ngựa vàng rực rời khỏi tầm mắt thì bọn họ mới lấy lại tinh thần.

Hoàng đế xuất cung.

Nhiều người biết rõ rồi nhưng vẫn không thể tin được.

Tin tức Tề Quân Mộ xuất cung tại phố Chu Tước truyền đi rất nhanh, từ phố Chu Trước truyền đến nơi khác, hầu như kinh động tất cả viên quan trong kinh thành.

Bọn họ ở nhà đi qua đi lại suy nghĩ rốt cuộc hoàng đế muốn làm gì, sẽ đến nhà ai.

Hoàng đế đã đi qua cửa nhà của rất nhiều quan viên, tất nhiên không phải đến nhà họ, và rồi họ ngồi trong nhà với những suy đoán trong đầu, không biết vì sao cứ mơ hồ nổi lên cái tên của Thẩm Niệm.

Có người coi như bình tĩnh, có người ganh tị đến ê hết cả răng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!