Chương 46: (Vô Đề)

Tác giả : Thời Bất Đãi Ngã

Edit: Tử Hầu bà bà

Ánh mắt của Thẩm Niệm khiến y cảm giác có một tia xấu hổ, nhiều hơn là sự chật vật khi bị nhìn thấu. Thật ra vừa rồi trên đại điện, trong lúc mọi người nghị luận, y cũng muốn kéo Thẩm Niệm liên lụy vào việc này.

Có lẽ lúc đầu chưa từng nói toàn bộ kế hoạch với Thẩm Niệm, chính là chờ hôm nay.

Thường Thắng kẻ này y tuyệt đối không lưu lại được, nếu giữa Tây Cảnh và Bắc Cảnh cắn xé lẫn nhau, quan văn và quan võ trên triều đình đối lập nhau, y lập tức lợi dụng cơ hội.

Đối với đế vương mà nói đây là cơ hội tốt, có thể khiến y bớt đi bao nhiêu đường vòng, hơn nữa ngày sau cũng không cần phải dựa vào bất luận kẻ nào. Chỉ là thật sự làm như vậy, cuối cùng phải oan ức Thẩm Niệm.

Nhưng vừa rồi trên đại điện, y ngồi trên cao nhìn thấy dáng vẻ Thẩm Niệm từ sừng sỡ không dám tin đến buồn chán vô vị, tim Tề Quân Mộ khẽ đập loạn, rốt cuộc không thật sự làm như vậy.

Y và Thẩm Niệm là quan hệ lợi dụng, chỉ là y chưa từng nghĩ tới việc động thủ với Thẩm Niệm. Mặc dù lần này có phần oan ức người, sau đó y chắc chắn sẽ dùng cách khác bồi thường lại.

Nhưng khi y cân nhắc quyền lợi trong lòng, y nhìn thấy bộ dạng không buồn không vui đứng đó của Thẩm Niệm. Đột nhiên y nghĩ, lần này không giống với trước kia, nếu như nói lần này thật sự lợi dụng Thẩm Niệm thậm chí là Bắc Cảnh trong tay hắn, vậy tín nhiệm của Thẩm Niệm đối với chính mình vẫn còn hay không

Đúng vậy, tín nhiệm.

Thẩm Niệm tín nhiệm hoàng đế, ngày từ đầu có lẽ còn ấn chứa phòng bị, nhưng theo thời gian trôi qua, vẻ ngoài của sự phòng bị đã bị vẻ không kiêng dè cố kỵ của y đánh vỡ rồi.

Sự tín nhiệm đã vượt qua lòng phòng bị.

Chung quy Tề Quân Mộ đã làm hoàng đế hai đời, nhưng không ai tín nhiệm y ngay cả cữu cữu Lâm Tiêu cũng như vậy.

Lâm Tiêu phải che chở Lâm gia, phải duy trì quyền lợi của chính mình, vô tình cũng sẽ vận dụng quyền riêng vì một số người khác mưu cầu chức quan. Ông ta là Tả tướng, dù sao vẫn có người thông qua quan hệ tìm đến ông, Lâm Tiêu không thể hoàn toàn cự tuyệt.

Lâm Tiêu đối với hoàng đế y có tốt đến đâu cũng không phải không có tư tâm.

Lâm Tiêu cũng sợ y thay đổi thái độ với Lâm gia, cho nên đồng thời còn muốn nắm chặt Thái hậu, Thái hậu cũng là họ Lâm.

Nhưng Thẩm Niệm bất đồng, hắn không quan tâm đến Thẩm gia sẽ không vì vậy mà vận dụng quyền lợi vì người Thẩm gia làm cái gì, hắn không có vợ cũng không có gia tộc của vợ, lại càng không cần duy trì quan hệ với người nhà gia tộc vợ.

Quân Bắc Cảnh là thứ Thẩm Niệm coi trọng nhất, Bắc Cảnh là nơi hắn trưởng thành, những người đó mới là thủ túc của hắn, bọn họ từng xông pha trên chiến trường, bị thương chảy máu, trải qua sinh ly tử biệt, bảo vệ dân chúng biên cảnh.

Nếu Tây Cảnh và Bắc Cảnh mâu thuẫn, hai bên nhất định sẽ dùng đủ loại thủ đoạn, đến lúc đó khó tránh khỏi sẽ có chuyện máu đổ.

Lúc đó Thẩm Niệm chắc chắn cũng nghĩ đến điều này, cho nên hắn có chút thất vọng, thất vọng này không phải đối với hoàng đế mà là đối với chín hắn. Hắn thất vọng chính vì chút ân huệ của đế vương lại quên đi thủ đoạn trong tay đế vương.

Tề Quân Mộ ngồi trên long ỷ cũng nghĩ tới những điều này, sau đó y đột nhiên hỏi Thẩm Niệm nghĩ gì với chuyện này.

Câu trả lời của Thẩm Niệm ngoài dự liệu của y, y đã cho rằng người này sẽ hoàn toàn bất mãn có lẽ là phẫn nộ, nhưng hắn chỉ thanh minh cho chính mình một câu, một câu rất nhẹ tựa lông hồng.

Khi đó, đế vương mỉm cười trong lòng, sau đó thuận lý thành chương mà lên tiếng giải vây cho Thẩm Niệm.

Tề Quân Mộ biết Thẩm Niệm rất thông minh, chắc chắn cũng sẽ đoán được sự biến hóa trong tâm tình của mình.

Trong điện Càn hoa y vốn muốn dùng câu vui đùa như trước kia che lấp chuyện này, nhưng lần đầu tiên, y với Thẩm Niệm không có sự ăn ý.

Thẩm Niệm phơi bày tâm tư của y ta, nói không chút lưu tình.

Thời khắc này, hoàng đế rất xấu hổ lại vô cùng khó hiểu.

Thẩm Niệm rất biết kiềm chế cảm xúc, hắn không nên có thái độ như vậy với đế vương.

Lúc y kéo Thẩm Niệm muốn rời đi, người này loạng choạng ngã vào lòng y, Tề Quân Mộ nhìn thấy được cảm xúc trong mắt Thẩm Niệm, mọi cảm xúc đều có, còn có một tia tủi thân không nói lên lời.

Bởi vì tủi thân kia, Tề Quân Mộ chỉ giữ Thẩm Niệm một lát, lúc hắn cố ý rời đi, hoàng đế chỉ trông theo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!