Tác giả : Thời Bất Đãi Ngã
Edit: Tử Hầu bà bà
Trên triều đình xôn xao sau đó lại vô cùng yên tĩnh, yên lặng qua đi thì là tranh cãi ầm ĩ. Rất nhiều người thì thầm to nhỏ với đồng liêu bên cạnh, mỗi một câu đều nhắc đến những từ Bắc Cảnh, Thường Thắng, Trấn Bắc hầu.
Rất nhiều ánh mắt nhìn về phía Thẩm Niệm, hoài nghi có, không thể tin có, ác ý có, đương nhiên cũng có kiềm chế bình tĩnh. Bị bao vây với những ánh mắt, Thẩm Niệm vẫn song song nhìn hoàng đế ngồi yên ổn trên long ỷ.
Hắn suy nghĩ liệu hoàng đế đã sớm biết Thường Thắng sẽ mất tích, hoặc có lẽ việc này căn bản là chính tay hoàng đế sắp xếp. Hoàng đế không tin tưởng Thường Thắng tất nhiên sẽ diệt trừ vĩnh viễn tai họa về sau.
Mặc kệ Thường Thắng đã chết hay mất tích ở Bắc Cảnh, tin tức truyền ra sẽ khiến giữa Bắc Cảnh và Tây Cảnh xảy ra mâu thuẫn, hoàng đế ngồi trên triều có thể làm ngư ông đắc lợi.
Đến lúc đó Bắc Cảnh và Tây Cảnh vì chuyện bày mà tranh luận không dứt, công kích lẫn nhau, không tin tưởng lẫn nhau, hoàng đế có nắm giữa hai đoàn quân này trong tay.
Lúc trước dù hắn không đề xuất kiến nghị như vậy thì trong lòng hoàng đế đã có suy tính như thế rồi. Hắn đưa ra kiến nghị này chỉ khiến việc này trở nên thuận lý thành chương hơn mà thôi.
Thẩm Niệm không nén được suy nghĩ, trong lúc hắn nói những lời này thì trong lòng hoàng đế có phải cười nhạo hắn phải không, một câu chuyện tiếu lâm chính miệng hắn kể ra.
Tướng quân tay cầm binh quyền cùng đế vương dã tâm bừng bừng muốn nắm giữ binh quyền trong tay, vốn không có khả năng hòa bình ở chung.
Hoàng đế nhân dịp Thường Thắng đến Bắc Cảnh kết liễu mạng sống của gã, oán trách cuối cùng chỉ sẽ rơi lên đầu tướng quân Bắc Cảnh. Mà hắn là Trấn Bắc hầu làm sao thoát khỏi can hệ, nếu như tình hình như hiện tại, tất cả mọi người sẽ hoài nghi hắn, cho dù trong lòng một số người nhận định hắn vô tội nhưng vẫn nhân cơ hội mà giẫm đạp lên hắn.
Trước khi hoàng đế quyết định, hắn thay quân Bắc Cảnh chống đỡ tất cả. Có một số việc không thể nghĩ tới, càng nghĩ đến càng cảm thấy lạnh cả người, đáy lòng càng lạnh lẽo hơn.
Cẩn thận suy ngẫm lại, nếu đổi lại hắn là hoàng đế, đại khái cũng sẽ làm như vậy.
Tuy rằng Thẩm Niệm cố gắng nghĩ như vậy, nhưng cảm xúc không thể nói khống chế là có thể khống chế được.
Hắn vừa thuyết phục chính mình vừa suy nghĩ tất cả phát sinh từ khi nhìn thấy Tề Quân Mộ. Nhất là chuyện xảy ra mấy ngày gần đây, từng chút từng chút lướt qua trong đầu hắn.
Những lời nói, những cái nhíu mày của hoàng đế, cùng tắm với hắn, cùng hắn ngắm cảnh trên lầu cao, có phải hoàng đế đã biết chuyện hôm nay sẽ đến cho nên mới bồi thường trước?
Nghĩ đến khả năng này, Thẩm Niệm có cảm giác cứ như có một bàn tay vô hình nào đó bóp chặt lấy tim, muốn vỡ nát thành từng mảnh nhỏ, toàn thân hắn vừa đau vừa khó chịu.
Hắn chỉ muốn cuộn người lại để chống lại sự đè nén khó chịu này. Nhưng như lời vừa rồi, con tim chẳng nghe theo lý trí, cuối cùng hắn chỉ có thể đứng thẳng trên triều, lặng lẽ nghe những suy đoán của kẻ khác.
Lâm Tiêu là người đầu tiên phản ứng tức khắc trong đông đảo triều thần, việc này lúc trước Tề Quân Mộ đã từng đề cập với ông.
Nhưng sự tình có chút ngoài dự liệu, Thường Thắng được Tề Quân Mộ phái đi Bắc Cảnh, mất tích ở tại Bắc Cảnh, điều này dẫn đến một chuỗi tình huống nảy sinh. Đầu tiên quan trọng nhất chắc chắn sẽ có người hoài nghi, Thường Thắng đang sống tốt đẹp ở Tây Cảnh, vì sao đột nhiên xuất hiện ở Bắc Cảnh.
Dẫu sao thân phận của Thường Thắng không có chiếu chỉ không thể tùy ý rời khỏi Tây Cảnh.
Chuyện này xử lý không tốt e rằng sẽ dẫn đến sự chỉ trích dành cho hoàng đế. Quan trọng nhất chính là rất nhiều việc bình thường có nguy hiểm sẽ có lợi ích, nếu như việc này xử lý thỏa đáng, đây là chuyện tốt đối với hoàng đế.
Lâm Tiêu tất nhiên sẽ không có phép tình huống đầu tiên xảy ra, chẳng qua ông cũng không mở lời trước. Có một vài chuyện phát sinh, mở lời trước là đánh đòn phủ đầu, cũng có lúc là kẻ tụt lại phía sau.
Đối với việc này người đần tiên mở lời phải là lão đầu Thạch ngự sử, lúc trước chính ông là người đầu tiên lên tiếng tố cáo Thẩm Niệm, chỉ là sau đó dựa vào kinh nghiệm lâu năm mà tránh được một kiếp.
Cấp dưới của ông chính là Quan Hàn đã chết, đến nay vẫn chưa điều tra được sự thật nguyên nhân cái chết.
Thạch lão đầu tuổi đã cao, chuyện bình thường ông có thể mở một mắt nhắm một mắt coi như không biết, nhưng sự kiện lần này bất đồng, xử lý không tốt có thể khiến cho tâm của hai quân đều không an ổn.
Vì thế ông nghiêm chỉnh đứng ra nghiêm mặt nói: "Hoàng thượng, thần thỉnh cầu điều tra rõ vì sao Thường tướng quân một mình rời khỏi Tây Cảnh, không có chiếu chỉ tự ý rời khỏi nơi đóng quân, chính là tội lớn làm dao động quân tâm, huống hồ hắn từ Tây Cảnh vào Bắc Cảnh, đường xá xa xôi, vậy mà không có ai biết được việc này, thần nghĩ việc này không giống như vẻ ngoài, mong hoàng thượng phát chiếu chỉ điều tra rõ."
Thạch lão đầu vừa lên tiếng, lông mày Lâm Tiêu bèn giật lên.
Lời của Thạch lão đầu ngoại trừ hoài nghi Thường Thắng tự ý rời khỏi nơi phòng thủ, thân là tướng quân không chiếu chỉ rời đi còn mượn đao giết người đến Bắc Cảnh gây chuyện, cuối cùng có tính chất ám chỉ muốn hỏi việc này hoàng đế có việc này hay không.
Lần này không đợi Lâm Tiêu lên tiếng thì Kinh triệu doãn Tô Nhân vẫn luôn bất hòa với Thẩm Niệm đã đứng ra, hắn nói: "Hoàng thượng, vi thần cho rằng việc này nếu phát sinh ở Bắc Cảnh thì Trấn Bắc hầu khó thoát liên can."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!