Tác giả : Thời Bất Đãi Ngã
Edit: Tử Hầu bà bà
Suy nghĩ một chút, Tề Quân Mộ nhếch miệng mỉm cười tỏ vẻ hứng thú: "Ngươi nói đến là lầu các mà phụ hoàng dựng lên rồi lại không dùng qua sao?"
Thẩm Niệm gật đầu, Tề Quân Mộ cũng chưa ưng thuận, ngược lại hỏi tiếp: "Sao lại muốn đến đó? Trẫm cứ nghĩ chuyện ngươi mở lời khẩn cầu sẽ khó lắm chứ, còn nghĩ sẽ là điều gì, kết quả là điều này? Ngươi chưa từng nghĩ sẽ cầu chuyện có lợi với mình như thăng quan phát tài gì đó sao?"
"Thăng quan phát tài với thần cũng không phải là nguyện vọng quá lớn, bây giờ vi thần đã là Trấn Bắc hầu rồi, đường quan thì không còn thăng được nữa, về phần tiền tài, vi thần đơn độc một mình, cần nhiều bạc để làm gì. Hiện tại vi thần chỉ muốn đứng ở nơi cao cao, nhìn ra xa."
"Trong kinh thành nơi cao nhất có thể nhìn xa nhất chính là lầu các, cho nên vi thần mới có suy nghĩ ấy trong đầu…Nếu không tiện, hoàng thượng coi như vi thần lạm quyền." Lời nói lẫn vẻ mặt của Thẩm Niệm hiện lê nét cô đơn tịch liêu.
Tề Quân Mộ im lặng rồi chầm chậm nói: "Lầu các này xây dựng xong cũng không sử dụng, mặc dù phụ hoàng chưa hề căn dặn dán niêm phong, nhưng trong cung lại ngầm thừa nhận bất cứ kẻ nào cũng không được tùy ý đi vào.
Thẩm Niệm nguyên là cũng theo tâm ý mà đưa ra việc này, có thể vào tất nhiên là tốt, không thể vào cũng không phải quá mức khổ sổ, chỉ là có chút buồn mà thôi.
Bởi vì không có ôm quá nhiều kỳ vọng, nghe lời hoàng đế nói cũng không quá thất vọng.
Trong lúc hắn muốn nói thì Tề Quân Mộ lại nhẹ nhàng lên tiếng: "Cho dù phụ hoàng dán giấy niêm phong nghiêm cấm không cho người khác vào cũng chẳng sao. Bây giờ trẫm là hoàng thượng, ái khanh hiếm khi mở lời một lần, trẫm tất nhiên sẽ thỏa mãn cho ngươi."
Thẩm Niệm bỗng nhiên nhìn về phía hoàng đế, chỉ thấy Tề Quân Mộ nâng nhẹ cằm, nét cười trong mắt, trong làm hơi nước có thể cảm thấy vẻ ngạo nghễ của y. Là hoàng đế, ngạo nghễ duy ngã độc tôn.
Thẩm Niệm cứ nhìn như vậy rồi cười, hắn nói: "Vậy, vi thần tạ ơn hoàng thượng đã toàn thành."
Tề Quân Mộ phất tay, đồng thời biểu hiện chuyện này tuy rằng y đã đáp ứng rồi nhưng khó có dịp ngâm mình trong suối nước nóng nên phải hưởng thụ đã.
Mọi thứ đều phải chờ Thẩm Niệm ngâm xong mới được.
Lúc này, chút việc nhỏ ấy Thẩm Niệm tất nhiên đồng ý.
Hai người ngâm trong hồ nước gần một canh giờ, giữa chừng Tề Quân Mộ gọi Nguyễn Cát Khánh hầu hạ lau tóc cho y.
Y định gọi cung nhân bên ngoài hầu hạ cho Thẩm Niệm chỉ là bị Thẩm Niệm cự tuyệt.
Tề Quân Mộ cũng không ép buộc, nhận ra được Thẩm Niệm không phải là người thích người khác đến gần mình. Hắn tình nguyện từ mình tự lực cánh sinh cũng không muốn để người khác giúp đỡ.
Hoàng đế là một người thích hưởng thụ trong phạm vi có thể dễ dàng chấp nhận được, là người lười biếng ngay cả ngón tay cũng chả muốn động chỉ muốn người khác động thủ làm việc. Do đó, Nguyễn Cát Khánh còn khổ hơn kiếp trước nhiều.
Đương nhiên, khi mà không phải hắn hầu hạ, việc này cần phải có những người khác làm, trong lòng hoàng đế tương đối bài xích, có thể động thủ được thì tự mình động thủ.
Đến khi lau tóc xong, Tề Quân Mộ lên bờ ở phía sau bình phong thay quần áo.
Chất liệu quần áo của hoàng đế tất nhiên là mềm mại nhất, mặc trên người có cảm giác mát lạnh.
Vải là từ Nam Cương dâng lên, là tơ băng tằm dệt thành từng lớp mỏng, hàng năm trong cung nhận được ba năm cuộn vải.
Gọi là chiếu cống.
May mắn là người trong hậu cũng của Tề Quân Mộ không nhiều, chiếu cống còn miễn cưỡng đủ phần.
Trái lại, quần áo của Thẩm Niệm thô hơn nhiều.
Chất vải bình thường không nói, màu sắc cũng quá đơn điệu, không đen thì là màu xám bạc, nhìn rất thiếu sức sống.
@@@
Thẩm Niệm tự nhiên không biết trong đầu hoàng đế nghĩ cái gì, đến khi hoàng đế đã quần áo tươm tất đi ra ngoài, hắn mới chậm rãi đứng dậy từ trong hồ nước.
Mặc quần áo xong, buộc mái tóc có chút ẩm ướt lên, Thẩm Niệm bước ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!