Chương 39: (Vô Đề)

Tác giả : Thời Bất Đãi Ngã

Edit: Tử Hầu bà bà

Dọc đường Dương Kinh Lôi và Tề Quân Chước khá tốt, Tề Quân Hữu hoàn toàn giống như ống pháo bị đốt cháy, động một tí là quay qua châm chọc khiêu khích hai người một trận.

Đối với điều này Tề Quân Chước không chút phản ứng, hắn vẫn thản nhiên cứ như người Tề Quân Hữu trào phúng không phải hắn, thậm chí toàn bộ không có liên quan gì đến hắn.

So với hắn thì da mặt của Dương Kinh Lôi mỏng hơn có phần không chịu nổi.

Nói thế nào thì nói, trong mắt hắn, việc này cũng không thể trách Bình vương kỳ quái được, chủ yếu là Bình vương từ lúc rời khỏi kinh thành, trải qua những ngày không được thoải mái như thế.

Ở Thanh Châu, bởi vì thảm họa tuyết, sự thật là bọn họ đã giam lỏng Bình vương và sử dụng tên tuổi của hắn ta.

Dương Kinh Lôi đã sẵn sàng ứng phó với các tình huống, chuyện gì sẽ xảy ra khi Bình vương không phối hợp, dự định xấu nhất hắn đều suy nghĩ tới. Kết quả không ngờ Bình vương vậy mà lại phối hợp, cứ thế không tìm ra lỗi gì.

Vì danh tiếng của Bình vương, Chu gia quyên tiền quyên vật tư rất có tâm, bởi vì có Chu gia đi đầu, phú thương Thanh Châu có bạc góp bạc, có vật phẩm góp vật phẩm, thuận lợi khống chế tình hình thảm họa.

Đối với Chu gia suy đoán tâm tư của Bình vương, trong đầu Dương Kinh Lôi hiểu rõ, tranh thủ nói việc này cho Tề Quân Chước biết.

Bọn họ cũng nghĩ rất rõ, chỉ để ngựa làm việc mà không cho ngựa ăn cỏ thật sự không hợp lý, dễ bị cắn trả.

Bản thân Tề Quân Chước cũng là vương gia, trên người tất nhiên có khí chất của vương gia, duy nhất chỉ có đôi mắt phong tình khác biệt kia dễ dàng phát sinh sơ hở. May mắn chính là hắn ít khi ngẩng đầu nhìn người khác, sơ hở này không dễ bị phát hiện.

Những người Chu gia rất kinh nể nhân vật xuất chúng Bình vương này, Tề Quân Chước cầm sách nằm nghiêng trên ghế không nhìn bọn họ, biểu hiện có chút ngạo mạn, bọn họ thỉnh an cũng không nói nhiều.

Dù sao Dương Kinh Lôi cung kính với Tề Quân Chước, xưng hô trong miệng cũng là vương gia.

Còn có phong thái trên người Tề Quân Chước hoàn toàn chính là vương gia nên có, mà biểu hiện lười biếng không kiên nhẫn này không chỉ đối với bọn họ, cũng đối với đám người Dương Kinh Lôi như thế.

Trong lời nói cũng biểu hiện sự bất mãn với hoàng đế.

Để trấn an nhân tâm của người Chu gia, Tề Quân Chước còn cố ý để Dương Kinh Lôi lui ra nửa khắc, lưu lại cơ hội cho bọn họ.

Lúc đó biểu hiện của Tề Quân Chước rất gấp, hắn nói ngắn gọn ám chỉ người Chu gia, hàng trình tới Thanh Châu là hoàng đế đột ngột phái đến đây, hoàng đế không có tâm tư tốt, khẳng định chờ nhìn hắn làm hỏng việc.

Cho nên vô luận thế nào, Chu gia nhất định phải làm tốt việc này, không thể để hoàng đế nắm được nhược điểm.

Tròng lòng người Chu gia cũng có nghi hoặc, nhưng ngẫm nghĩ lại lời này cũng hợp lý. Chuyện Thanh Châu Bình vương xử lý không thuận lợi, đó chính là sai lầm của Bình vương và Hiền thái phi.

Đương nhiên, cũng có người hỏi Cẩn thân vương.

Lúc này Tề Quân Chước cười lạnh đóng sách lại nói, Cẩn thân vương chính là con chó bên cạnh hoàng đế, hiện tại đang tìm chứng cứ khắp nơi, giúp hoàng đế thu thập chứng cứ để xử lý bọn họ.

Chu gia tất nhiên còn muốn hỏi các khác thì Dương Kinh Lôi đã trở về.

Quan trọng nhất chính là không bao lâu, bọn họ nhận được chỉ thị của bổn gia, nói là Hiền thái phi trong cung tìm hiểu tin tức, hoàng đế có ý định nhân cơ hội diệt trừ Bình vương, bọn họ cần phải giúp Bình vương vượt qua cửa ải khó khăn này.

Tin tức của bổn gia đến, khối đã đè nặng trong lòng người Chu gia cuối cùng hoàn toàn buông xuống.

Càng ra sức hỗ trợ.

Nạn tuyết ở Thanh Châu dưới sự đồng tâm hiệp lực của mọi người rất nhanh được khống chế, giá cả lương thực khống chế rất tốt, chí ít đều có thể mua được, không đến mức khiến cho bọn họ vì một nắm lương thực mà muốn bán thân.

Cuộc sống của dân chúng cũng không chịu tổn thất quá lớn, mạng sống và tài sản đều được bảo vệ.

Đương nhiên cũng không phải mỗi người đều có giác ngộ như vậy, cho dù có Chu gia hỗ trợ, nhưng cũng có người lòng dạ hiểm độc. Sau khi Dương Kinh Lôi điều tra ra, Tề Quân Chước không hề suy nghĩ trực tiếp khiến những người đó thành vong hồn dưới thanh đao.

Hắn làm việc sấm rền gió cuốn, thủ đoạn ấy ngược lại kiềm chế được không ít người có ít rục rịch ở Thanh Châu, chuyện kế tiếp xử lý cũng thuận tiện hơn nhiều.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!