Chương 37: (Vô Đề)

Tác giả : Thời Bất Đãi Ngã

Edit: Tử Hầu bà bà

Năng lực của Trình Cẩm thì Thẩm Niệm rõ ràng nhất, chỉ là Trình Cẩm người này bình thường luôn bất lộ sơn thủy (ý nói những người không biểu lộ tài năng), nhắc tới hắn ta rất nhiều người đều nghĩ đây là cận vệ bên cạnh hắn, rất ít khi sẽ nghĩ đến đơn độc xách hắn ta ra làm gì.

Trước đây cũng không phải không có cơ hội để Trình Cẩm lộ diện trước mặt người khác, nhưng hắn ta không muốn. Nói là ở chiến trường Thẩm Niệm đã cứu hắn một mạng, đời này hắn không làm gì chỉ cần đi theo Thẩm Niệm.

Đối với thái độ của Trình Cẩm rất kiên quyết, khăng khăng như vậy, Thẩm Niệm bèn để hắn bên cạnh.

Bây giờ tuy rằng không biết Tề Quân Mộ từ nơi nào biết được Trình Cẩm này, lại có lòng đề bạt hắn, Thẩm Niệm tụ nhiên bằng lòng. Quan trọng nhất chính là hoàng đế đã mở lời, hắn có tìm nghìn vạn lý do hoàng đế cũng sẽ không nghe, còn không bằng thuận lý thành chương mà nguyện ý, tất cả đều tốt đẹp.

Nháy mắt trong đầu suy nghĩ cẩn thận những điều này, Thẩm Niệm lại nói: "Hoàng thượng, Trình Cẩm đi theo vi thần nhiều năm, bây giờ ngài coi trọng hắn là phúc khí của hắn. Chỉ là tính tình của hắn ngay thẳng táo bạo, trời sinh tính lười nhác, vi thần sợ hắn chịu không nổi không khí quan trường, sẽ làm hư chuyện."

Thẩm Niệm là người không quan tâm sự việc có thể phát triển theo hướng kia hay không, trước tiên sẽ nói tình huống xấu nhất, như vậy đến khi chuyện ập xuống đầu cũng có đường lui tốt.

Tính nết này của hắn Tề Quân Mộ cũng rõ ràng, đến khi hắn nói xong, hoàng đế với vẻ mặt hậm hực chế giễu nói: "Tướng lãnh dạng gì thì binh sĩ dạng đó, Trình Cẩm theo bên cạnh ngươi, trẫm thấy người liền biết Trình Cẩm là dạng người gì rồi."

Thẩm Niệm: "…"

Lời này nghe thế nào cũng không giống lời khen, ở trong miệng của hoàng đế, hắn giống như một viên cứt chuột, rơi vào nồi làm hỏng cả nồi canh. Kiểu ví von này nghe có chút là lạ, Thẩm Niệm càng nghĩ càng xấu hổ xen lẫn một chút lúng túng hiếm có.

Tề Quân Mộ vốn chỉ chuyển hướng đề tài tùy ý nhắc tới chuyện này, lúc nhìn đến sự xấu hổ lúng túng hiện trên khuôn mặt của Thẩm Niệm, y rất kinh ngạc.

Trong đầu hoàng đế, Thẩm Niệm là kẻ mặt dày từ trước đến nay, lời nói đến miệng cũng không tha cho ai, phí phạm uổng phí cho khuôn mặt tuấn nhã. Tóm lại ngoại trừ vẻ mặt nghiêm trang mà nói hươu nói vượn, Tề Quân Mộ ít khi thấy biểu cảm khác trên khuôn mặt hắn.

Bây giờ sắc mặt của Thẩm Niệm đột nhiên thay đổi như thế, nét mặt lại mang theo một chút đỏ ửng, những cũng không trở thành cảnh sắc tươi sáng.

Tề Quân Mộ nhìn Thẩm Niệm như vậy, tâm trạng không nhịn được cảm thán, nếu Trấn Bắc hầu ngày thường giảm bớt lệ khí trên người đi, thêm biểu cảm như thế vào, sẽ khiến không ít người động đậy xuân tâm, đâu còn độc thân đến bây giờ.

Thẩm Niệm vốn xấu hổ vì những lời của hoàng đế nhưng dưới ánh mắt quan sát không chút che dấu của hoàng đế, không biết vì sao trong lòng hắn càng khẩn trương, độ nóng trên mặt vô luận thế nào cũng không khống chế được.

Thấy sắc mặt của Thẩm Niệm càng ngày càng đỏ, Tề Quân Mộ nghĩ chính mình chút quá phận rồi, y ho một tiếng dời ánh mắt đi: "Việc này trong lòng ngươi biết là được, chờ mấy ngày nữa trẫm xác định chọn người xong sẽ công khai."

Thẩm Niệm bình tĩnh nói: "Dạ, vi thần đã biết."

Nói đến đây, cũng không còn gì khác, giữa quân thần đột nhiên không biết nói gì nữa, Tề Quân Mộ bèn thuận thế để hắn lui ra.

Sau khi Thẩm Niệm rời khỏi điện Càn Hoa thở phào, sự việc như thế nào lại phát triển đến mức hắn không ngờ đến. Hắn chỉ có thể cảm thán một câu, tâm tư của đế vương không phải ngươi muốn đoán thì có thể đoán được.

Đêm đó, biểu hiện của Thẩm Niệm rất thành thật, cũng không xuất hiện trước mặt hoàng đế. Đêm nay hắn trực đêm, ngày mai có thể nghỉ ngơi, có nghĩa là hắn có thể ra cũng về nhà một ngày.

Thật ra ở trong hoàng cung hay ở Thẩm gia thì trong mắt Thẩm Niệm cũng không có gì khác biệt, hoàng cung cũng được Thẩm gia cũng tốt, trong lòng hắn chẳng qua chỉ là một nơi tạm thời dừng chân để ngủ mà thôi.

Chỉ là vì trước đó Tề Quân Mộ nhắc nhở, hắn còn cố ý quan tâm tình hình trong cung, may mắn trong cung căn bản không truyền ra lời nhàn rỗi nào, chuyện có liên quan đến Nhạc Thanh chủ yếu cũng là bị bệnh, thái hậu thương cảm, lệnh cho thái y đến khám và chữa bệnh mà thôi.

Chuyện Nhạc Thanh công chúa rơi xuống nước ở Ngự hoa viên dường như chưa từng xảy ra.

Điều này làm cho Thẩm Niệm thở phào nhẹ nhõm, song cũng nghĩ có chút quái dị, loại cảm giác quái dị này tại lúc Tề Quân Mộ nhắc tới thái hậu đã đó.

Hắn tự nhận nhìn người rất chuẩn, nhưng đối với người phụ nữ tôn quý nhất Đại Tề này, hắn cảm thấy chính mình có chút không rõ. Lâm Ân nói đến cùng cũng chỉ là cháu trai của thái hậu, thái hậu vậy mà có thể vì hắn ta suy tính nhiều như vậy, thật sự khiến người ta ngoài dự liệu.

Càng khiến cho Thẩm Niệm kinh ngạc chính là hoàng đế ở trước mặt hắn căn bản không có ý che giấu việc này.

Hoàng đế càng thản nhiên, hắn càng cảm thấy quái dị. Thái độ của hoàng đế với thái hậu cũng quá bình tĩnh, không có oán cũng không có yêu, hình như thái hậu trong mắt y cũng không khác biệt gì so với người thường.

Thẩm Niệm nghĩ có lẽ lý do là hoàng đế là duyên cớ của hoàng đế. Hắn là một người bình thường, lúc mẫu thân Văn thị đối xử với hắn như vậy, hắn ngẫu nhiên còn ôm một chút kỳ vọng.

May mắn hắn sớm tỉnh ngộ, Văn thị cũng không thể tổn thương hắn được nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!