Tác giả : Thời Bất Đãi Ngã
Edit: Tử Hầu bà bà
Tề Quân Mộ là hoàng đế có năng lực hành động vô cùng mạnh, kế sách của Thẩm Niệm rất tốt, bên trong còn cần bổ sung rất nhiều thứ, liên quan đến việc chọn người đến Tây Cảnh, y muốn tỉ mỉ sàng lọc mới được.
Đầu tiên thân phận người này phải cao, phải áp được Thường Thắng, tốt nhất là vương gia, thứ hai cần khiến Thường Thắng ôm ảo giác hoàng đế cần không phải gã là không được. Sau đó cho dù là diễn kịch tốt nhất cần chín phần thật một phần giả, cho nên chọn vương gia cũng vô cùng quan trọng.
Chọn vương gia nào, trong đầu Tề Quân Mộ đã có sắp xếp. Chỉ là tùy tùng đặt biệt quan trọng, ở trong lòng Tề Quân Mộ cân nhắc một vài người, sau đó lại bị y phủ nhận.
Những người này trong lúc y làm hoàng đế biểu hiện không tệ, nhưng bây giờ vẫn còn non nớt, cứ như thế chạy đến Tây Cảnh, sợ là làm hỏng màn kịch này của y.
Hoàng đế thật sự lo lắng, cảm thấy lần này chọn người nên chọn người bên cạnh Thẩm Niệm mới tốt.
Nhưng chọn ai đây? Ngón tay của Tề Quân Mộ gõ gõ trên mặt bàn, tay y rất đẹp, trắng thon dài, khớp xương rõ ràng.
Hôm nay Nhạc thị mang Lâm Ân vào cung thỉnh an thái hậu, lúc này đang cùng thái hậu thưởng thức cảnh đẹp trăm hoa đua nở ở Ngự hoa viên, hoàng hậu Ôn Uyển cùng công chúa Phù Hoa đi với nhau. Còn Thẩm Niệm dẫn người kiểm tra hoàng cung làm công tác bảo vệ thì bất thình lình hắt xì, khiến cấm vệ Vương Tuấn Hồ Trạch ở phía sau đều giương mắt nhìn.
Thẩm Niệm vốn muốn nhịn xuống, nhưng mà mũi quá ngứa không nhịn được hắt xì thật to.
Vương Tuấn chờ hắn lấy khăn lau lau mũi xong, tiến tới vẻ mặt thân thiết nói: "Đại nhân, có phải thân thể có gì không khỏe không? Cần phải về nghĩ ngơi một chút không?"
Sợ sơ suất ở chỗ thái hậu, bọn họ quả thật liên tục kiểm tra rất nhiều nơi. Ở trong cung, những cấm vệ bọn họ không được phép ngồi kiệu, chân đã có chút mỏi nhừ.
Thẩm Niệm phất phất tay nói: "Thân thể không có gì đâu, đột nhiên hắt xì thôi, nói không chừng có người nhớ thương ta."
Vương Tuấn vội vàng cười nói: "Đại nhân nói đúng, ty chức cũng thường nghe người nhà nói, vô cớ hắt xì, là có người nhớ thương trong lòng."
Hồ Trạch nhìn dáng vẻ nghiêm trang của hắn ta, thầm nghĩ, phiên bản hắn nghe được sao không giống nhỉ, lẽ nào câu nói kia không phải là bị người ta tính kế sao?
Chỉ là Hồ Trạch cư xử thành thật, hơn nữa lời kia ngụ ý nghe cũng không tốt lắm, hắn càng không lên tiếng, tránh cho chọc trúng chỗ không thích.
Trong đầu Thẩm Niệm ngược lại vì lời của Vương Tuấn mà mỉm cười, ở kinh thành này ai có thể nhớ thương hắn chứ? Người Thẩm gia cũng đừng nghĩ tới, chẳng lẽ là hoàng đế? Nhưng mỗi lần hoàng đế nhớ thương hắn đều không có chuyện gì tốt cả.
Cứ không nên nhớ thương hắn là tốt nhất.
Nhanh chóng Thẩm Niệm bị suy nghĩ điên rồ chính mình mà lắc đầu bật cười, lời này vốn hắn thuận miệng nói ra, thế nào lại vì câu nói của Vương Tuấn mà đột nhiên suy nghĩ đến hoàng đế chứ.
Thẩm Niệm thu liễm suy nghĩ, tiếp tục xem xét công tác tuần phòng của cấm vệ.
Mấy người mới đi qua ngõ hẻm, đến gần Ngự hoa viên, Thẩm Niệm tất nhiên biết thái hậu và Tả tướng phu nhân Nhạc thị cùng nhau ở đây, tinh thần không khỏi căng thẳng vài phần.
Chỉ là chuyện trên đời này thường sợ cái gì đến thì nó sẽ đến, Thẩm Niệm vừa mới ở trong lòng nghĩ Ngự hoa viên tốt nhất không xảy ra việc gì, đột nhiên truyền đến tiếng hét chói tai cách đó không xa.
Thẩm Niệm nhíu mày, lập tức chạy tới nơi phát ra âm thanh, những người khác cũng theo sát.
Tới nơi, chỉ thấy giữa hòn non bộ và đình nghỉ chân ở Ngự hoa viên, có một cô gái rơi xuống nước, một nam tử thanh y đang nhảy xuống nước trông vẻ muốn cứu người, chỉ là không biết bơi, hành động tương đối chậm, mắt thấy cô kia ở trong nước đập nước ra xa.
Thần sắc thái hậu tái nhợt quát lớn với cung nữ cứu người, mỹ phụ đứng bên cạnh thái hậu chính là Nhạc thị, sắc mặt bà lo lắng nói: "Nhanh cứu người, Lâm Ân hắn không biết bơi."
Lời này nói ra, sắc mặt của thái hậu càng khó coi.
Thẩm Niệm biết bơi, không quan tâm hiện tại là tình huống thế nào, trước mặt thái hậu dù sao vẫn phải cứu người trước. Còn tốt chính là lúc này, cung nữ nội giám cũng đều chạy đến.
Nội giám tõm tõm từng người nhảy xuống nước.
Thẩm Niệm lấy tốc độ nhanh chóng bơi tới bên cạnh Lâm Ân, cầm lấy cánh tay của hắn kéo lên bờ.
Nhiều nội giám xuống nước cứu người, sự việc tiếp sau dễ làm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!