Tác giả : Thời Bất Đãi Ngã
Edit: Tử Hầu bà bà
Thẩm Niệm ra roi thúc ngựa chạy về hoàng cung, hắn vừa tới hoàng thành, mấy quan viên dõi theo hắn lập tức biết được tin tức. Đợi lâu như thế rồi cuối cùng cũng đợi được người, trong lòng những người này đương nhiên sôi sục.
Cho nên Thẩm Niệm còn chưa vào cung gặp mặt hoàng đế, đã nhìn thấy một đám đại thần chờ hắn ở trước cửa cung. Bọn hắn nhìn Thẩm Niệm, tuy rằng không đến mức ánh mắt phát sáng, nhưng có thể nói là niềm nở chờ đợi.
Thẩm Niệm tâm tư nhanh nhẹn, vừa nhìn tình hình đã biết có mờ ám.
Hắn cùng những triều thần này cũng không có mấy giao tình, gặp nhau cũng chỉ duy trì ở mức quen sơ cũng không chán ghét nhau đã là không tệ rồi, làm gì đến mức để bọn họ chờ mình trở về.
Khẳng định có liên quan đến vị trong cung, cũng không biết hoàng đế làm gì, bức văn võ cả triều thành bộ dạng này.
Đủ loại suy nghĩ trong đầu Thẩm Niệm, trên mặt lại là trầm tĩnh hàn khí bức người.
Dù sao hắn vừa lập công lớn, chứng cứ lật ngã trọng thần trong triều vô cùng xác thực, biểu hiện quá mức ngạo mạn dễ khiến kẻ khác phẫn nộ.
Song hắn nhanh chóng biết hoàng đế muốn làm gì, mấy đại thần này chờ hắn đến gần, vẻ mặt ê răng cảm thán nói, bọn họ đã đứng đây chờ rất lâu, cũng không cách nào, hoàng thượng nói "Trấn Bắc hầu không vào cung, sẽ không gặp bất cứ ai."
Để có thể gặp hoàng đế, bọn họ chỉ có thể chờ thôi.
Thẩm Niệm biết bọn họ có oán niệm, nhưng hắn vô tội mà, hắn cũng có oan niệm mà.
Nhưng oán khí này không thể phóng lên người hoàng đế, thế là nghe mấy lời âm dương quái khí này, Thẩm Niệm nghiêm mặt lãnh đạm nói: "Tâm ý của các vị đại thần ta đều biết, chỉ là các vị đại thần đứng đây hứng lạnh hứng rét cũng có thu hoạch, ta đã đào được hài cốt của người bị Vương tướng quân sát hại, thủ hạ tướng sĩ của hắn cũng đã cung khai. Phần công lao này, các vị đại thần cùng ta đến gặp hoàng thượng, phần thưởng tới tay là chắc rồi."
Lời Thẩm Niệm vừa nói, có mấy người da mặt mỏng vừa trắng vừa xanh. Lời này của Thẩm Niệm rất độc địa, như nói bọn họ đứng chờ ở đây vì đoạt công lao của hắn.
Tô Nhân thở dài, tiếng thở dài này để người bên cạnh nghe.
Lâm Tiêu tất nhiên không muốn làm lớn chuyện, ông bước ra nói: "Công lao của Hầu gia trong lòng hoàng thượng hiểu rõ, ta đợi chỉ là muốn biết cuối cùng xảy ra chuyện gì khiến hoàng thượng tức giận như vậy, ngay cả Tam Tư (*) cũng không qua đã trực tiếp bắt giam Vương đại nhân."
(*) Tam Tư hay còn gọi là Tam Công: gồm Thái Úy (Đại Tư Mã), Tư Không, Tư Đô, dùng để chỉ ba chức quan cao cấp nhất trong triều đình phong kiến. Tìm hiểu ở đây
Tô Nhân cũng vội hỏi: "Hoàng thượng hết sức ưu ái Hầu gia, những người bọn ta theo không kịp, chỉ là Vương đại nhân phụ trách quản lý an nguy kinh thành, hoàng thượng chỉ nghe một lời của ngươi đã giam giữ người, trong lòng bọn ta có ngờ vực, muốn Hầu gia có thể giải thích nghi ngờ trong lòng nên mới đứng đây chờ. Về phần công lao, của Hầu gia thì ai cũng không đoạt được, không phải của Hầu gia…"
"Vậy là được rồi." Thẩm Niệm cắt ngang lời của Tô Nhân cất cao giọng nói: "Ta nghe ý tứ của Tô đại nhân hoài nghi chứng cứ trong tay ta? Hoặc là ta cố ý hãm hại Vương đại nhân? Đào được hài cốt ở Bắc Sơn là Nguyễn công công tận mắt nhìn thấy, không phải Tô đại nhân nghĩ ta chôn hài cốt đó chứ? Không nói đến Bắc Sơn là nơi trọng yếu ra sao, người bình thường có thể đơn giản đi vào sao, chỉ đề cấp đến nếu như ta thật sự tự do ra vào Bắc Sơn có thể tùy ý chôn hài cốt ở bên trong hãm hại người khác.
Vậy Tô đại nhân nên kiến nghị hoàng thượng chém đầu hết tất cả tướng lĩnh Bắc Sơn đi, quân doanh như vậy, ngay cả đầu mình giữ không nổi, còn nói bảo vệ kinh thành bảo vệ hoàng thượng cái gì."
Tô Nhân bị hắn mỉa mai đến nghẹn lời, lời muốn nói hoàn toàn vướng ngay cổ họng.
Thẩm Niệm còn không có ý buông tha cho gã, khẳng khái nói: "Có phải trong mắt Tô đại nhân, hoàng thượng là người không phân thị phi trắng đen?"
"Ngươi nói bậy bạ gì đó, bản quan bao giờ nói qua lời như vậy." Tô Nhân nhíu mày nói.
Thẩm Niệm hừ lạnh: "Bản Hầu có nói bậy hay không, trong lòng Tô đại nhân tự nhiên rõ ràng, nếu không thì lời vừa rồi là gì? Cái gì không phải công lao của bản Hầu? Lúc đó Tô đại nhân muốn nói cái gì?"
Tô Nhân đơ mặt, tức run người.
Lâm Tiêu tất nhiên không muốn khiến sự tình trở thành như vậy, tiến lên định bụng một gậy cho hai bên.
Chỉ là Thẩm Niệm cũng không để ý đến ông, vẻ mặt phẫn nộ tiếp tục nói: "Bản Hầu dâng mật tấu cho hoàng thượng, vì sao hoàng thượng tin tưởng, đó là bởi vì lòng tin và danh dự trên người bản Hầu là dùng máu đổi lấy ở Bắc Cảnh. Bản Hầu trung thành và tận tâm với hoàng thương, thiên địa chứng giám."
"Vì sao hoàng thượng lại im lặng không bàn đến chuyện này, bản Hầu cảm thấy vì chuyện này trọng đại, Vương Dật phụ trách quản lý năm vạn nhân mã Bắc Sơn, hắn hoặc ít hay nhiều đều có mặt mũi lui tới với những quan lớn trong triều. Lỡ như có một số người có giao tình tốt với Vương Dật tiết lộ chuyện này ra ngoài, đến lúc đó Vương Dật chạy trốn, Bắc Sơn phát bệnh dịch tả, những trách nhiệm này các ngươi phụ trách sao?"
Lúc này Thẩm Niệm dứt khoát vò mẻ chẳng sợ nứt, đem tất cả đều ôm đồm vào người, kể cả lời chất vấn cùng với tiếp nối muốn khơi gợi những vấn đề của trọng thần Cảnh đế bị hoàng đế hoài nghi.
Chỉ nói hành động này của hoàng đế đều là hắn chỉ bảo, che giấu hết tất cả hành vi của hoàng đế, hoàng đế trong miệng hắn chân chính trở thành đóa hoa sen trắng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!