Chương 17: (Vô Đề)

Tác giả : Thời Bất Đãi Ngã

Edit: Tử Hầu bà bà

Đối với Dương Kinh Lôi, lời căn dặn của hoàng đế là nghe theo căn dặn của Cẩn thân vương, bảo vệ sự an toàn của Bình vương.

Đối với Tề Quân Chước, căn dặn của hoàng đế là, bọn họ đi đến Thanh Châu, con người đời sống không quen thuộc, ban cho hắn thanh thượng phương bảo kiếm, nếu như kẻ nào không có mắt làm chuyện hại người hại mình, Tề Quân Chước có quyền chém.

Đồng thời hoàng đế tỏ ý, từ nhỏ Bình vương đã đọc sách thành thạo, cũng không ai dạy võ nghệ cho hắn, nhìn là biết thư sinh tay trói gà không chặt. Tề Quân Chước thuở nhỏ đã thích đùa dao xách thương, thân thủ coi như không trở ngại, dọc đường nhất định lúc nào cũng bảo vệ anh trai Bình vương này.

Những lời này là hoàng đế nói với Tề Quân Hữu, trên khuôn mặt khôi ngô của Tề Quân Hữu đỏ bừng. Hoàng đế thiếu chút nữa nói thẳng với Tề Quân Chước, chuyến đi đến Thanh Châu này, muốn bắt giam lỏng hắn đi.

Tề Quân Hữu có dám nói lời này ra khỏi miệng hay không, dù sao hoàng đế cũng không phải là Cảnh đế năm đó, một câu cũng không được nói trong đầu sẽ bị hỏi tội. Trong mắt Tề Quân Hữu, tính tình đứa em thứ ba này luôn luôn cứng nhắc bướng bỉnh, làm việc thận trọng, bất cứ chuyện lớn việc nhỏ nào đều chú trọng đến chứng cứ.

Ai mà biết được, sau khi thành hoàng đế thì tính tình lại biến thành như vậy, vô lại vô cùng.

Tề Quân Hữu dám khẳng định, hắn vừa hỏi ra miệng, Tề Quân Mộ khẳng định không chút để ý mà gật đầu thừa nhận, sau đó sẽ dùng Chu gia Thanh Châu ép buộc hắn với mẫu phi.

Chuyện tự rước lấy nhục, hắn tất nhiên sẽ không làm.

Căn dặn xong, Tề Quân Mộ nhìn Tề Quân Chước, trong đầu có rất nhiều điều muốn nói, cuối cùng đổi thành một câu: "Đi đường cẩn thận, mọi việc không nên ủy khuất chính mình. Nếu hành trình Thanh Châu có người gây khó chịu cho ngươi, trẫm sẽ khiến hắn cửu tộc sống không bằng chết."

Đây là uy hiếp, uy hiếp một cách trắng trợn, Tề Quân Hữu nghĩ thầm, lời này rõ ràng là nói cho hắn nghe mà.

Lâm Tiêu đứng ngồi không yên hồi lâu ở phía sau chung quy không nhịn được mà nói: "Hoàng thượng, Cẩn thân vương cùng Bình vương đi đến Thanh Châu, chỉ là thăm dò tình hình thiên tai, không có gì nguy hiểm, hoàng thượng không nên quá mức lo lắng."

Thân là hoàng đế, nào có kiểu nói như vậy, say mê yêu nữ gây hại đất nước, chỉ vì giành được nụ cười mỹ nhân mà phóng hỏa đốt chư hầu. Quan trọng là Cẩn thân vương không phải yêu nữ nha. Lời này truyền ra, hoàng đế còn đâu lời nói sáng suốt.

Thì đây, trên sử sách cũng có ghi chép, hậu nhân nhìn còn không biết sẽ đánh già như thế nào. Nhất thời, Lâm Tiêu nghĩ chính mình nhọc lòng vì hoàng đế, nhọc đến tâm cũng già đi rồi.

Đôi mắt có vài phần khác thường của Tề Quân Chước chưa nét cười yếu ớt, hắn cũng vội nói: "Hoàng thượng, khu vực Thanh Châu nhị ca quen thuộc, hắn tất nhiên sẽ bảo vệ thần đệ."

" Đúng vậy, hoàng thượng." Tề Quân Hữu đè nén giọng, nói lầm bầm.

Tề Quân Mộ gật đầu: "Trẫm tin tưởng nhị ca."

Sau khi ba người rời đi, Lâm Tiêu nhẫn nhịn không được mới nói: "Hoàng thượng, ngài đối với Cẩn thân vương không phải là quá mức tin rồi sao."

Ánh mắt Tề Quân Mộ ôn hòa thêm một phần, y nói: "Năm đó ta đột nhiên bị hãm hại, nói bắt chước nét chữ của phụ hoàng, trong cung lại lục soát ra y phục của vua, trẫm bị người trách mắng có ý trèo cao. Tính tình của phụ hoàng ngươi cũng biết, trong mắt không chứa nổi nửa hạt cát. Biết rõ là bị người ta hãm hại, mẫu hậu cùng ta nhất thời không cách tự chứng minh mình trong sạch, lúc đó là A Chước đứng ra, nói tất cả đều là hắn làm, là hắn trèo cao, mưu toan trèo lên đế vị.

Tất cả mọi người đều biết hắn oan uổng, cũng vì ta, hắn còn bị giam trong thiên lao, ngày đêm chịu hình phạt. Hắn cùng ta quan hệ thân thiết, tất nhiên có người bỏ đá xuống giết."

"Ta ngày đêm điều tra nghe ngóng, cuối cùng việc này là người ủng hộ mấy huynh đệ đã chết của phụ hoàng làm, vì muốn phụ tử bọn ta tàn sát lẫn nhau, cũng chứng minh sự trong sạch của A Chước. Hắn ở thiên lai nhận hình phạt hai tháng, khi ta đi đón hắn về cung, trên người hắn không có chỗ nào lành lặn."

"Cữu cữu biết không, lúc đó ta nghĩ, nếu có một ngày ta leo lên ngôi vị hoàng đế, nhất định khiến hắn trở thành người mà ai ai cũng ước ao, cho nên hiện tại có quá tin thì có làm sao."

" Hoàng thượng trọng tình chính là chuyện may mắn, ân tình năm đó, thái hậu cùng Lâm gia cũng ghi tạc trong lòng." Lâm Tiêu nói, sau đó hắn cười khổ: "Chỉ là có câu mặc dù nghe không xuôi tai, nhưng thần vẫn muốn nói, trong người Cẩn thân vương còn chảy dòng máu của người Đông Di Vân Hải. Năm đó trước khi Vân Hải bị diệt có phái người xin viện trợ, tiên hoàng cự tuyệt phái binh.

Gặp ngay lúc Vinh phi trong cung sinh con, nghe đến việc này đã tức giận đến cực điểm vì thế khó sinh mà chết, sắp chết còn mắng tiên hoàng vô tình vô nghĩa. Vinh phi chung quy vẫn là mẹ ruột của Cẩn thân vương, hiện tại hắn có địa vị thân vương cao quý, quyền thế quá thịnh cũng không phải chuyện hay, có lúc phải phòng."

Đây chính là sự bị ai của hoàng đế, làm sao tin tưởng một người, cũng phải phòng bị hắn.

Đối với lời nói của Lâm Tiêu, Tề Quân Mộ cũng không trả lời, y chỉ nói: "Vậy hiện tại đối với cữu cữu, năm đó phụ hoàng không xuất binh là đúng hay là không?"

Lâm Tiêu trầm lặng rồi nói: "Thủy quân của Đại Tề ta luôn rất yếu, có thể phòng nghiêm ngặt Đông Cảnh đã là chuyện may mắn. Theo thế mà nói, năm đó thật sự phái binh đi Vân Hải, không giải quyết được vấn đề gì là thứ nhất, hoàn toàn đưa tướng sĩ đi tìm cái chết. Theo tình mà nói, ngay cả lời nói dối tiên hoàng cũng lười bịa để an ủi lòng của Vinh phi, cũng thật sự quá…"

Quá cái gì hắn không nói tiếp, nhưng Tề Quân Mộ biết, hắn nói chính là vô tình.

Cảnh đế bị người chốn ấy lên án, ai ai cũng nói, cho dù y làm bộ làm tịch, Vinh phi cũng không chết vì khó sinh. Tề Quân Chước sinh ra cũng không được Cảnh đế coi trọng, thường xuyên bị người ức hiếp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!