Tác giả : Thời Bất Đãi Ngã
Edit: Tử Hầu bà bà
Tuy rằng bà là nữ chủ gia đình, sự kiện lần này bà nhìn rất rõ. Ôn Diệu cùng Tề Phàm làm việc có không đúng, ngoài miệng bọn họ không nghiêm, trước công chúng phê bình sinh hoạt cá nhân gia đình, thế nên bọn họ cũng bị Thẩm Niệm đánh vào mặt.
Cũng bởi Thẩm Niệm ra tay vô cùng xảo quyệt, dùng mắt nhìn thì một chút vết thương cũng không thấy, nhưng đánh lên thân thể lại vô cùng đau đớn.
Từ điều này có thể thấy, Thẩm Niệm ra tay quá mức ác độc.
Chỉ là ở trước mặt vua, hoàng đế thiên vị tin tưởng Thẩm Niệm, dùng gậy đánh Ôn Diệu với Tề Phàm. Thẩm Niệm giam sát hình phạt ở bên ngoài, đánh nhiều hay ít cũng là Thẩm Niệm đảm nhiệm, Ôn phu nhân lại nghĩ đến thái độ của hoàng đế, mà nguyên nhận nằm trên người Ôn Uyển.
Hoàng đế là giận chó đánh mèo.
Thiên hạ này không có bí mật, chuyện giữa Ôn Uyển và hoàng đế, bà là mẹ nên biết rất rõ ràng.
Lúc trước khi Ôn Uyển gả có Tề Quân Mộ đã bệnh một trận, bái đường thành thân lúc người còn đang phát sốt. Nếu không phải Tề Quân Mộ có ý định che chở Ôn Uyển, hơn nữa việc hôn nhân hoàng gia không dễ thay đổi, Ôn gia bọn họ sợ là vì việc này mà gặp tai họa.
Sau chuyện lung tung kia, trong lòng Ôn phu nhân biết rõ, Tề Quân Mộ với Ôn Uyển đến nay còn chưa viên phòng. Từ trên xuống dưới Ôn gia đều hy vọng Ôn Uyển có thể sinh con trai trưởng, hoàng đế có tâm ý với Ôn Uyển, được phong làm thái tử chỉ nằm trong tầm tay, nhưng Ôn Uyển chính là không chịu thua kém.
Đàn ông trong thiên hạ hoàn toàn không chút vui vẻ vì không thể đụng vào người vợ thủ mình như hoa như ngọc, cho nên tai họa hôm nay của Ôn Diệu, Ôn phu nhân nghĩ tới nghĩ lui căn nguyên nằm trên người Ôn Uyển.
Chuyện lần trước Tề Quân Mộ răn dạy Ôn Uyển, Ôn gia cũng có nghe thấy, sau khi Ôn phu nhân nghe thấy việc này chỉ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, bà nghĩ Ôn Uyển đã hoàng toàn đã tham cái nhỏ bỏ cái lớn rồi. Nịnh nọt thái hậu có ích lợi gì, nàng thân là vợ, tốt nhất là nịnh nọt chồng của mình.
Sau này trong cung sao lại không có hoa đẹp khác chứ, thừa dịp còn trẻ, lung lạc trái tim của hoàng đế, sinh hoàng trưởng tử ôn định địa vị hoàng hậu, đó mới là chính sự.
Vốn bà muốn nhân cơ hội vào cung gặp mặt hoàng hậu nói đến việc này, hiện tại càng có cơ hội.
Đêm đó Ôn phu nhân vì thương tích của Ôn Diệu vốn không ngủ được, bà nghĩ rất nhiều, hôm sau lập tức vào cung báo muốn bái kiến thái hậu.
Lẽ ra phu nhân quan lại muốn báo kiến thái hậu hoàng hậu, chẳng hạn thời gian đều có quy định. Chỉ là trên con đường Tề Quân Mộ đăng cơ Ô gia có rất sức, thái hậu cố tình cho Ôn gia thể diện, chỉ cần Ôn phu nhân muốn vào cung, là có thể gặp mặt.
Ở phương diện này Ôn phu nhân cũng là một người thức thời, bình thường không được thái hậu triệu kiến, chưa bao giờ chủ động vào cung.
Hiện tại bà muốn thỉnh an thái hậu, thái hậu tất nhiên là bằng lòng gặp bà.
Tới cung Nhân Thọ, Ôn phu nhân thỉnh anh thái hậu, sau đó ngồi xuống nhìn bài trí trong cung điện, trong lòng đầy ước ao. Ôn gia bọn họ bây giờ cũng là quyền quý, đồ trong quý phủ cũng vô cùng quý.
Nhưng đặt ở cung Nhân Thọ, hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Mẹ của hoàng đế với mẹ của hoàng hậu, không chỉ khác một hai điểm.
Như Yến mang trà nóng cho Ôn phu nhân, Ôn phu nhân cảm tạ, sau đó bưng chén nhỏ tinh xảo nhấp hai ngụm.
Thái hậu nghĩ mùi hương trong điện không đủ nồng, nhanh chóng thả thêm miếng gỗ trầm hương vào bát lư hương.
Gỗ trầm hương khó cầu, nghìn vàng khó mà mua được, tỏa ra mùi hương vô cùng dễ chịu.
Thái hậu nghe được mùi hương nên trên mặt tăng thêm hai phần vui vẻ, bà nhìn Ôn phu nhân nói: "Đây là làm sao, sắc mặt khó coi như vậy?"
Sắc mặt của Ôn phu nhân quả thật có hơi tiều tụy, dù sao một đêm không ngủ. Nghe vậy bà đặt chén trà xuống, vẻ mặt hơi bức rức bất an, khóe miệng cười khổ nói: "Đa tạ thái hậu quan tâm, đều do thần phụ dạy bảo con gái vô phương thần phụ suy nghĩ nên không ngủ được."
Một câu nói con cái vô phương đó là lời nói kỹ xảo, trong lòng thái hậu rõ ràng biết Ôn phu nhân nói đến chuyện của Ôn Uyển cùng Ôn Diệu.
Tề Quân Mộ thật lòng thích Ôn Uyển, đối với Ôn Diệu cũng có phần khoan dung.
Hôm qua Ôn Diệu xảy ra chuyện, sau khi thái hậu nghe thấy cũng ngây cả người.
Bà vốn tưởng rằng lời của mình Tề Quân Mộ không để tâm đến, ai biết chuyện tới trước mặt, hoàng đế ra tay rất tàn nhẫn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!