Chương 11: (Vô Đề)

Tác giả : Thời Bất Đãi Ngã

Edit: Tử Hầu bà bà

Cách võ môn điện Càn Hoa một đoạn, trong đầu hắn vẫn nghĩ về Tề Quân Mộ.

Đối với triệu kiến hôm nay, hắn cùng hoàng đế đều hiểu nhưng không nói ra. Đương nhiên loại ăn ý này cũng không phải ngay từ đầu mà có, lúc từ Bắc Cảnh khiêng quan tài hồi cung, tướng sĩ Bắc Cảnh đều lo lắng cho hắn.

Hắn ở Bắc Cảnh đã kháng chỉ hai lần, một lần không làm theo ý chỉ của hoàng đế, bế quan không ra, một lần là không theo ý chỉ một mình về kinh, cố ý muốn mang theo Thẩm Dịch cùng về.

Còn một lần hơi không rõ ràng, cố ý vì nguyên nhân gió tuyết, khiến tấu sớ đến kinh thành chậm hai ngày, cố ý túc trực bên linh cữu bảy ngày. Cuối cùng nếu lúc này dựa vào tội danh mà nói, phải so hai lần kháng chỉ bất tuân còn nghiêm trọng hơn.

Hoàng đế hoàn toàn có thể nói hắn cầm binh đề cao, không nghe sai phái. Đây là tội danh lớn, trong miệng người có tâm có thể so với mưu phản.

Tướng sĩ Bắc Cảnh lo lắng cũng chính vì vậy, nhìn mấy đạo thánh chỉ đến Bắc Cảnh, tân hoàng cũng không phải là người rộng lượng, chuyện Thẩm Niệm làm, hắn chắc chắn sẽ ghim mãi trong lòng.

Chuyến hồi kinh này, chẳng may hoàng đế cứ làm khó dễ, với Thẩm Niệm mà nói, đó là một chữ chết. Quan trọng chính là, quân Bắc Cảnh trung thành với Thẩm gia hơn so với hoàng đế, mặc cho ai ngồi trên long ỷ, cũng sẽ không yên tâm với Thẩm Niệm, sẽ nghĩ cách thu hồi binh quyền trong tay hắn.

Bởi vậy, hoàng đế nhân cơ hội trách tội Thẩm Niệm, gõ quân Bắc Cảnh, đây cũng là chuyện đương nhiên.

Kết quả này Thẩm Niệm cũng đã nghĩ qua, thậm chí hắn còn đã chuẩn bị tốt. Chờ khi mang Thẩm Dịch đến kinh, hắn lập tức thượng tấu chịu đại tang, nếu hoàng đế bận tâm đến thanh danh, sẽ không động thủ với hắn lúc này, coi như chống chọi được ngày nào hay ngày đấy.

Cũng không phải không có tướng sĩ ám chỉ muốn theo hắn, Thẩm Niệm cũng không phải hạng người ngu dốt, nếu bây giờ thật sự nhảy vào phóng hỏa từ bề, thật không chừng hắn sẽ động tâm tư khác.

Tuy rằng Cảnh đế làm không ít chuyện hoang đường, nhưng đối với biên quan tương đối hào phóng, cấp bạc cấp lương thảo tiếp tế tiếp viện chưa bao giờ thiếu. Đại Tề cũng coi như bốn biển an bình, những người này quả thật không thuận mà theo hắn, đó chính là tìm đường chết, còn liên lụy người nhà.

Nếu Thẩm Niệm đã chọn về kinh thì hắn đã tính tốt tốt hết thảy, nhất là lúc hắn còn chưa về kinh, Tề Quân Mộ đã phong phụ thân Thẩm Dịch làm hầu, phong hắn là thế tử, cảm giác vô cùng không tốt này đạt đến cực điểm khi ở đình bái biệt chợt thấy hoàng đế.

Lúc đó ánh mắt của triều thần bốn phía như có như không quan sát, đáy mắt ẩn dấu kiêng kỵ, đố kị sâu đậm, hắn đều thấy trong tầm mắt.

Hắn biết không có thể tới gần hành lễ với hoàng đế, hắn cố ý rõ ràng phạm sai lầm trên lễ tiết, muốn khiến cho người khác nghĩ hắn là kẻ mãng phu không đáng có cảm giác sợ hãi.

Cũng gián tiếp cho hoàng đế thấy, hắn kháng bất tuân cũng không có ý tứ khác.

Thành thật mà nói, phản ứng của hoàng đế lúc đó ngoài dự đoán của hắn. Đối với hắn vô cùng ôn hòa, có thể nói sủng ái có thừa. Với tình huống này, Thẩm Niệm chỉ cảm thấy sợ nổi da gà, trong đầu hắn rất rõ ràng ân sủng của quân vương, vô cùng nguy hiểm.

Thủ đoạn của Tề Quân Mộ giản đơn nhưng vô cùng hữu hiệu, hắn vốn là đối tượng mọi người chú ý, bị hoàng đế dày vò trực tiếp thành tiêu điểm trong mắt mọi người. Thẩm Niệm cười khổ trong tận đáy lòng, may mắn hắn còn đường lui, không đến mức đến tình trạng vắt chanh bỏ vỏ.

Thẩm Niệm suy nghĩ rất nhiều, có lẽ hắn trăm triệu không ngờ tới, lúc bản thân bị mẫu thân tận lực gây khó dễ, gặp phải Tề Quân Mộ, lời lẽ hoàn toàn bảo vệ hắn.

Thẩm Niệm biết hoàng đế muốn cái gì, hoàng đế muốn lợi dụng hắn.

Thẩm Niệm lớn lên ở biên quan, bản thân có vài phần cốt khí, sau đó hắn quyết định chọn con đường thứ nhất. Trong đầu hắn nhớ tới Bắc Cảnh, có lẽ nơi đó hoang vắng, làn da thô ráp, phong cảnh y phục cũng không như quý nhân quan to ở kinh thành, nhưng hắn lại mong muốn chưa từng tiêu thất là trở lại Bắc Cảnh.

Hoàng đế nguyện ý lợi dụng hắn, trước khi hoàng đế chán ghét hắn còn một đoạn đường phải đi, vậy hắn hoàn toàn có thể tìm được đường lui. Vì vậy ngay lúc Tề Quân Mộ hạ phong hắn là Hầu, đặc cách hắn không cần giữ đạo hiếu ba năm, tâm tư hắn khẽ động, liền có việc hôm nay thỉnh tội ở võ môn.

Hắn không sợ mất mặt, hắn sợ mất mạng.

Đối với điểm ấy Thẩm Niệm không cảm thấy đáng thẹn, hắn không chết trận ở sa trường, ngược lại chết trong sự toan tính của người khác ở kinh thành, đây mới là mất mặt. Mạng của mình đã không còn, cái gì cũng sẽ không còn. Hắn có cơ hội trở về sống tốt, tất nhiên phải nắm chặt trong tay.

Thẩm Niệm thấu đáo những suy nghĩ này, theo Nguyễn Cát Khánh tới điện Càn Hoa, hắn nói là thông suốt, hành động càng nhanh nhẹn hơn mới được.

Thấy hoàng đế, ngẩng đầu đối mặt, Thẩm Niệm bắt đầu màn biểu diễn của mình.

Hắn quỳ xuống đất nói: "Hoàng thượng, thần khẩn cầu hoàng thượng thu hồi ban ân tước vị." Hắn nói lời này ra, vẻ mặt đau khổ, giọng nghẹn ngào vừa khóc vừa kể, nghe đến xoắt xuýt cả người.

Tề Quân Mộ nhướng mày rũ mi, hai hàng lông mày của y dài hẹp, nghiêng nghiêng nhập vào tóc mai, động tác nhướng mày nho nhỏ, khiến trên mặt hiện vài phần hững hờ, dung nhan tuấn tú lại có phần lãnh đạm.

Thoáng qua tâm tình hoàng đế khá tốt, hắn nhìn Trấn Bắc hầu mới ra lò cũng không trực tiếp hỏi nguyên do, mà để Nguyễn Cát Khánh trước tiên chuyển ghế, để Thẩm Niệm ngồi xuống nói bị oan ức cái gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!