"Hai nhân viên kỹ thuật trụ cột đã điều tra chưa?" Hạ Minh nhìn Vương Lập Công hỏi. Ngay ngày hôm qua, người của U Minh thành đã truyền tin tức đến, bọn họ có ba miếng tinh thạch dị thú cấp tám, ngoại trừ hai nhân viên kỹ thuật cao cấp còn muốn mấy chiếc chiến xa nữa.
Đối với những người vẫn luôn sống ngoài dã ngoại này, tầm quan trọng của chiến xa không cần nói cũng biết. Còn đối với Hạ Minh, tầm quan trọng của ba miếng tinh hạch của dị thú cấp tám kia không cần nói cũng biết . Dị thú cấp tám cũng không hay gặp, hầu như chúng đều sống ở những nơi xa con người.
Người muốn săn dị thú cấp tám thường phải tổ chức thành tổ đội với nhiều nhân tài. Cho nên những miếng tinh hạch này vô cùng quý giá. Có điều, tinh hạch của dị thú cấp tám dù có quý giá đến đâu thì những người dị năng giả cao cấp vẫn muốn có chúng trong.
Có thể dùng tinh hạch để bổ xung năng lượng thì không ai ngại nhiều. Nếu hỏi những dị năng giả này thích lễ vật nào nhất, thì đó chính là tinh hạch.
"Hai nhân viên kỹ thuật này cũng không có bối cảnh gì, xảy ra chuyện chỉ cần bồi thường chút tiền là được. Chỉ là, nhân viên kỹ thuật mới tới có chút gần gũi với con trai của Trần Khải." Vương Lập Công vẫn để người theo dõi hai người này."Con trai của Trần Khải…… Cái người đã đoạn tuyệt quan hệ với ông ta, Trần Mộc ?" Hạ Minh vẫn rất hiểu biết về chuyện của Trần Khải.
Nhiều năm qua cũng không thiếu lần ông ta muốn mượn sức Trần Khải, nhưng Trần Khải vẫn không để ý tới, đến bây giờ ông ta đã không còn kiên nhẫn nữa. Chỉ cần có được tinh hạch của dị thú cấp tám thì sẽ đổi được niềm vui của các vị đại nhân ở Thức Tỉnh chi thành.
Sau này ông ta muốn làm chuyện gì ở Tinh Vân thành cũng không sợ bó tay bó chân nữa."Chính là Trần Mộc. Có điều, hắn đã không còn quan hệ gì với Trần Khải, cũng chỉ là một tên thợ săn dị thú trung cấp mà thôi. Dường như hắn có hứng thú với nhân viên kỹ thuật kia."
Vương Lập Công khinh bỉ việc Trần Khải làm, cũng khinh bỉ con trai của Trần Khải. Sau khi tốt nghiệp không vội tiến vào xí nghiệp gia tộc của Trần gia chưa tính, vậy mà còn làm thợ săn dị thú. Ở dã ngoại bán mạng kiếm tiền sao có thể so được với buôn bán kiếm tiền?"
Hắn cũng chẳng là cái quái gì, sau khi chúng ta xong việc chắc chắn không dám tới đây." Hạ Minh không có để ý đến Trần Mộc. Một thợ săn dị thú nhỏ bé cũng chẳng dậy nổi sóng gió gì."Đúng vậy!" Vương Lập Công mở miệng."Ba miếng tinh hạch của dị thú cấp tám kia nhất định phải bảo vệ tốt .
"Đây là thứ để cam đoan bản thân có thể ngồi yên ổn chức vị thành chủ Tinh Vân thành. Hạ Minh nghĩ đến những thứ mà ông ta đã gặp phải ở thành thị cấp một kia, một ngày nào đó ông ta sẽ trở về. Đến lúc ấy, nhất định ông ta sẽ khiến người trong gia tộc phải nhìn ông ta bằng cặp mắt khác xưa. Thời điểm Chu Dật Cẩn nhận được thông báo là lúc đang ăn cơm cùng Lạc Tề. Lạc Tề mang mứt vỏ cam mà vợ mình làm đến, cắt thành những miếng nhỏ rất ngon miệng, lại thêm thịt nướng ăn cũng không tệ."Hôm sau sẽ phải ra khỏi thành.
"Chu Dật Cẩn bĩu môi. Nửa tháng này, cứ ba ngày bọn họ lại phải ra khỏi thành, y thì không sao, có điều mỗi ngày Trần Mộc đi theo lại phải chịu tội. Tuy rằng y vẫn không thích Trần Mộc, nhưng cũng không thể không thừa nhận mấy ngày này có Trần Mộc khiến y yên tâm hơn rất nhiều."
Ra khỏi thành càng tốt, tuy rằng mệt một chút nhưng lại có thể tích cóp không ít tiền. Nếu mỗi ngày đều có thể ra khỏi thành, qua hai năm nữa là tôi có đủ tiền mua phòng ở cho con trai rồi." Lạc Tề ăn miếng thịt nướng lớn, thỉnh thoảng uống mấy ngụm canh rau dưa.
Chu Dật Cẩn cũng ăn không ít, y không thể xác định ngày mai có phải là ngày mà Vương Lập Công ra tay hay không, nhưng lại biết một khi Vương Lập Công ra tay, Tinh Vân thành sẽ thay đổi.
Y đã thương nghị cùng Trần Mộc, đợi lúc hai bên giao dịch xong, y và Lạc Tề còn chưa rời khỏi phạm vi của Tinh Vân thành thì sẽ ra tay. Đợi Trần Mộc lấy được ba khối tinh hạch kia cho A Hổ ăn sẽ trở về cứu bọn họ. Dù sao, nếu như bọn họ bị người của U Minh thành mang đi, lúc đó muốn chạy cũng không thể.
Đến buổi tối, Trần Mộc theo thường lệ tới đón Chu Dật Cẩn, hôm nay cảm xúc của hắn rất không ổn định, bởi vì Lâm An Liệt đã quen biết Trần Khải. Người theo dõi Lâm An Liệt đã truyền tin tức chi tiết đến. Hơn nửa tháng trước, Lâm An Liệt náo loạn ở đại sảnh của Mạc Thủy Cư, gã đã bị Tiếu Nhiên đuổi đi rồi.
Sau đó, mỗi ngày gã vừa đi viện phúc lợi vừa tìm công việc, nhưng vẫn không thể tìm được việc mới. Năm ngày trước, đến hạn nộp tiền thuê nhà nhưng vì không có tiền nên đã bị người chủ đuổi đi. Lúc ấy một xu dính túi gã cũng không có, năm ngày nay lại chưa ăn thứ gì mà luôn lưu lạc khắp nơi.
Đến hôm nay, Lâm An Liệt mơ mơ màng màng kéo bao lớn bao nhỏ lại xuất hiện ở trước ô tô của Trần Khải đang chạy như bay. Cho dù mọi chiếc ô tô đều có phòng ngự bằng tia hồng ngoại nhưng do tốc độ lái xe của Trần Khải rất nhanh, gã vẫn bị đâm ngã trên mặt đường.
Sau đó, Trần Khải đưa gã đi bệnh viện, những chuyện tiếp theo lại không thể tìm hiểu được."Tình huống của A Hổ hôm nay có tốt hơn không?
"Chu Dật Cẩn hỏi. Bởi vì A Hổ nên buổi tối khi ăn cơm bọn họ sẽ tâm sự một chút. Thường thì Trần Mộc sẽ hỏi y một vài vấn đề, y đều trả lời. Mà khi y hỏi Trần Mộc về những chuyện liên quan đến biến dị do thiên thạch, Trần Mộc cũng không che giấu, mối quan hệ của bọn họ tốt hơn không ít."Như cũ." Trần Mộc mở miệng."
Hôm nay anh không ra khỏi thành săn bắn?"
"Không có."
"Hôm nay vẫn tới Mạc Thủy Cư ăn cơm ?"
"Vẫn."
"Anh trưng sắc mặt đó ra cho ai xem?" Trần Mộc vẫn phụng phịu, Chu Dật Cẩn cũng bắt đầu không vui. Trần Mộc hít sâu một hơi:"Chỉ là tôi không muốn nói chuyện……"
"Lại làm sao vậy ?"
Chu Dật Cẩn hỏi."Lâm An Liệt cố ý bị Trần Khải đụng.
"Trần Mộc mở miệng. Đời trước Trần Khải cảm thấy hắn bắt ép Lâm An Liệt nên vẫn luôn chán ghét vứt bỏ hắn, lại thêm vạn phần áy náy với Lâm An Liệt. Lần này suýt nữa ông ta đâm phải Lâm An Liệt, hẳn cũng áy náy như vậy. Mà lần trước Lâm An Liệt phải chịu"Khổ" cũng có liên quan tới ông ta, còn không phải do tránh đâm vào vợ mới của ông ta mới ngã bị thương……Trần Khải áy náy, chỉ sợ còn cho rằng Lâm An Liệt đơn thuần thiện lương…… Người này, con trai cùng sống hai mươi mấy năm nói bỏ là bỏ, lại móc tim móc phổi cho đứa con tư sinh một lòng muốn báo thù ông ta."
Anh cũng thật kỳ lạ, đã không còn liên quan gì tới bọn họ nữa. Thế mà lúc nào cũng chú ý, làm như vậy không phải chỉ càng khiến cho bản thân thêm ngột ngạt thôi sao?" Chu Dật Cẩn không thể hiểu được việc làm của Trần Mộc , nếu là y, y sẽ không bao giờ để ý đến Trần Khải."
Cậu nói đúng." Nếu không có trí nhớ đời trước, hắn cũng sẽ làm như vậy. Nhưng trí nhớ quá mức rõ ràng, có vài lần, hắn còn muốn đi giết Lâm An Liệt hoặc huyết tẩy phủ thành chủ.
Hiện giờ, ngược lại Trần Mộc có chút cảm kích Chu Dật Cẩn, Chu Dật Cẩn là người duy nhất nói ra điều này, chỉ nói một câu, tâm tình của mình cũng tốt hơn rất nhiều. Đầu xe di chuyển, Trần Mộc đưa Chu Dật Cẩn về nhà.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!