Chương 43: (Vô Đề)

Trần Mộc và Chu Dật Cẩn vào một sương phòng, sau đó Chu Dật Cẩn cũng không khách khí mà gọi đồ ăn. Ba món trứng mối mà Mạc Thủy Cư mới quảng cáo đương nhiên không thể bỏ qua, còn một vài loại thịt của dị thú cao cấp cũng muốn nếm thử.

Trần Mộc nhìn nhìn, bàn đồ ăn này số lượng không nhiều nhưng đều rất đắt, cũng phải mất hơn năm vạn tín dụng điểm. Rõ ràng Chu Dật Cẩn đã đem những món ăn đắt nhất đều gọi lên, bên trong còn có một vài loại dị thú hiếm thấy mà hắn đánh được lúc trước.

Nếu là người khác mời khác tất nhiên sẽ đau lòng, Trần Mộc lại không cảm thấy gì, dù sao tiêu tiền ở đây cũng sẽ lại rơi vào trong túi tiền của mình thôi."Hôm nay sao trông anh cứ kỳ kỳ quái quái ?" Chu Dật Cẩn gọi đồ ăn, cau mày hỏi. Bộ dạng hoa hoa công tử của Trần Mộc vừa rồi hẳn là cố ý, nhưng vì sao?"

Sao cậu lại tới Tinh Vân thành ?" Từ lúc cướp bộ đàm liên lạc và quần áo của Chu Dật Cẩn, sau khi phát hiện những thứ đồ bên trong quần áo, Trần Mộc đã biết thân phận của đối phương không đơn giản. Đời trước Chu Dật Cẩn nói là đến cùng người yêu, vậy lần này đến Tinh Vân thành vì thứ gì?"

Tôi đến vì cái này." Chu Dật Cẩn mở miệng, lại vẽ trên bàn hai chữ "Thiên thạch

". Ghế lô này có thiết bị giám thị, mà y làm vậy để tránh thiết bị giám thị theo dõi. Chu Dật Cẩn biết về thiên thạch cũng đã chứng minh mình đoán đúng, y quả thật có chút địa vị. Vật như thiên thạch, ngay cả Trần Khải Hạ Minh là những người số một số hai ở thành thị cấp ba mà còn không biết, tại sao Chu Dật Cẩn lại biết được, thân phận của y tuyệt đối không đơn giản:"Tôi không có thứ này."

"Đúng vậy, tuy anh có thực lực rất mạnh, nhưng sao có thể cướp đoạt được với thứ kia."

Cá voi thú, đó là dị thú cấp mười, cấp chín và cấp mười cơ bản là không thể so sánh, Chu Dật Cẩn gật gật đầu. Trần Mộc cũng không định giải thích thêm điều gì, lại hỏi:"Chắc cậu cũng không phải người bình thường đúng không, nhưng sao hôm nay lại ăn mặc như vậy?"

Hiện giờ trên tay của Chu Dật Cẩn là bộ đàm liên lạc bình thường nhất, quần áo ăn mặc cũng bình thường. Loại quần áo lao động này không thể nào so sánh được với bộ quần áo có cơ quan trên nút áo như lúc trước.

"Mặc cái gì cũng đâu quan trọng ? Hơn nữa tôi muốn đi trải nghiệm, cũng không thể giống như lúc trước." Đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường. Mặc kệ là trưởng bối hay là chính y đều rất rõ ràng, nếu y muốn tăng kiến thức thì nhất định phải đi ra ngoài.

Nếu lấy ra bằng cấp mình đang có, y biết nhất định mình sẽ bị người ta cung kính đặt trên cao, hiện giờ lại không giống như vậy.

Công việc này cho y rất nhiều gợi ý, có một vài nhân viên không học tập hệ thống các tri thức cao thâm về máy móc nhưng lại có thể dùng một vài cách không tưởng tượng được để sửa một chiếc xe.

"Cho nên, hiện giờ cậu là người không có chút bối cảnh nào? Không thể trách được có người sẽ đánh chủ ý lên đầu cậu." Trần Mộc mở miệng. Chu Dật Cẩn biết chuyện của hắn, bao gồm thiên thạch, hắn cũng không nhất thiết phải lừa gạt này nọ. Hơn nữa, ngay cả tin tức về thiên thạch mà Chu Dật Cẩn cũng biết, không chừng có thể biết cả tin tức của "Minh Vương"."

Có người đánh chủ ý lên đầu tôi?

"Chu Dật Cẩn kỳ quái hỏi. Y ở Tinh Vân thành đâu có chỗ nào đáng để người ta chú ý? Trần Mộc vừa định nói chuyện mà mình biết tôi hôm qua tiếng chuông ở cửa ghế lô lại vang lên, bồi bàn bưng đồ ăn đi vào. Từng món đồ ăn được đặt trên bàn, Trần Mộc lại ấn một cái nút nhỏ, sau khi bồi bàn ra ngoài thì không có ai được vào làm phiền."Người đánh chủ ý lên đầu tôi ngoài anh ra thì còn có thể là ai ?

"Chu Dật Cẩn liếc mắt nhìn Trần Mộc một cái, dùng thì nhỏ xúc miếng trứng mối. Hiện giờ đã là giữa trưa, đối với một người đã bận rộn từ sáng tới giờ thì quả thật là rất đói."Vương Lập Công." Trần Mộc mở miệng, đem tất cả chuyện tối hôm qua nói với y. Sắc mặt của Chu Dật Cẩn càng ngày càng kém, chờ Trần Mộc nói xong đã nhíu mày:

"Sao lá gan của bọn họ lại lớn như vậy? Cũng dám giao dịch với Minh Vương!"

"Minh Vương rốt cuộc là ai ?" Trần Mộc hỏi."Minh Vương là thành chủ U Minh thành, về phần U Minh thành, chỉ có duy nhất một bộ hồ sơ ở liên minh nói về nó……" Thời điểm tận thế, toàn bộ xã hội một mảnh hỗn loạn, đương nhiên cũng có rất nhiều người tổ chức lực lượng vũ trang ý đồ thành lập thế lực của mình.

Nhưng cuối cùng, nhân loại muốn sống sót thì nhất định phải đoàn kết, bởi vậy dù là nhân viên nghiên cứu và dị năng giả có thâm cừu đại hận cũng phải hợp tác với nhau, cùng nhau xây dựng bốn căn cứ sinh tồn. Nhưng không phải tất cả mọi người đều nguyện ý làm như vậy.

Khi đó có nhiều dị năng giả với một nhóm người không muốn trở thành bộ phận của liên minh nên đã lập tổ chức riêng, thủ lĩnh của bọn họ tự xưng là Minh Vương. Cha mẹ của vị Minh Vương đầu tiên bị người đương quyền hãm hại, cướp đi lương thực trong mạt thế khiến họ chết đói.

Vợ của ông ấy lại bị chết trong vụ náo động khi liên minh tụ tập dân cư. Cho nên ông ấy vô cùng hận liên minh, tình nguyện ở bên ngoài dã ngoại cũng không muốn đi vào căn cứ sinh tồn.

Mà bên cạnh ông ta cũng tụ lập một số lượng lớn người, có người trải qua chuyện như ông ấy, có vài người lại cảm thấy nhân loại nên thích ứng với hoàn cảnh bên ngoài hơn là trốn vào căn cứ sinh tồn. Bởi vậy có rất nhiều người lưu lạc bên ngoài với ông ấy, luôn sống ở dã ngoại.

Đợi đến khi liên minh chậm rãi khôi phục, thời điểm bắt đầu thành lập các thành thị để giảm bớt áp lực nhân khẩu cho căn cứ sinh tồn thì U Minh thành cũng thành lập.

Có điều, không ai biết U Minh thành trong truyền thuyết ở nơi nào, cũng không có người nào biết những người khi ấy còn sống sót lại bao nhiêu. Có điều, có thể xác định là U Minh thành vẫn tồn tại, người nơi đó không dựa vào linh thú để có được chiến lực, mà còn tranh đoạt tài nguyên sống với dị thú.

Chu Dật Cẩn ở Nghiên cứu chi thành đã xem rất nhiều tu liệu lúc trước. Cha mẹ của y cũng từng muốn biết những người thích ứng với hoàn cảnh dã ngoại này đã gặp chuyện gì. Không ngờ tới thành chủ cấp ba này lại dám giao dịch với Minh Vương."

Mạt thế chính thức bắt đầu từ năm 2100, căn cứ sinh tồn cũng đã thành lập được bảy tám trăm năm. Đã nhiều năm  trôi qua như vậy rồi, những người đó vẫn còn có thể sinh tồn ở ngoài dã ngoại?

"Trần Mộc có chút kinh ngạc. Tin tức về U Minh thành hắn chưa từng được nghe nói qua. Có điều tố chất thân thể của những người sống từ nhỏ ở dã ngoại cũng không phải là thứ hắn có thể so sánh đúng không? Tựa như buổi tối hôm trước khi hắn nhìn thấy những người đó, mỗi người đều có năng lực rất cường đại, còn hoàn toàn không thèm để ý đến phóng xạ ở dã ngoại."

Hiện giờ người của U Minh thành ngoại trừ nhóm người tách khỏi lúc trước, còn có không ít tội phạm chạy trốn ra ngoài. Có lẽ anh không biết, có vài người sau khi phạm tội, trước khi đội chấp pháp đến đã mang theo vợ con chạy trốn.

Hơn hai mươi năm trước ở Thức tỉnh chi thành cũng có một dị năng giả cao cấp mang theo vợ con chạy trốn, sau lại gia nhập vào U Minh thành, còn mai phục bên ngoài Thức tỉnh chi thành, đem kẻ thù sắp xuất hiện giết chết.

"Chu Dật Cẩn mở miệng, chuyện này lúc trước đã huyên náo rất lớn. Lại nói tiếp, Chu Dật Cẩn đối với Minh Vương và U Minh thành cũng không có ác cảm gì. Trước ngày hôm nay, y vẫn luôn nghĩ những người này cách mình rất xa. Sau khi so sánh, ngược lại cảm thấy Trần Mộc – kẻ từng cướp bóc mình càng"Cùng hung cực ác" hơn một chút."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!