Sau khi Trần Mộc ra cửa, Lưu Chân Chân liền thu dọn bàn, sau đó xách một túi da đi ra ngoài. Bởi vì buổi trưa Trần Mộc cũng không về, nên bà sẽ ở viện phúc lợi cả ngày. Viện phúc lợi cách nhà cũng không xa, bởi vậy Lưu Chân Chân cũng không lái xe.
Tuy rằng thi thoảng sẽ có người nhìn bà đầy tò mò, nhưng bà cũng không để ý. Nếu sống mà cứ để tâm tới ánh mắt của người khác thì sẽ rất mệt mỏi.
Thời điểm đi tới viện phúc lợi, Lưu Chân Chân đột nhiên nhìn thấy một thiếu niên vẫn còn khá trẻ đang ngồi ven đường, trên cánh tay còn có vết máu, im lặng không biết đang suy nghĩ điều gì."Cậu không sao chứ?" Một cụ già đi ngang qua hỏi."Cháu không sao."
Thiếu niên kia giật mình hoàn hồn, lộ một nụ cười với cụ già."Cậu bé, thân thể rất quan trọng, nhanh đi bệnh viện đi." Ông lão lại nói."Không cần." Lúc này thiếu niên vừa cười vừa đi đến viện phúc lợi, đúng lúc đi tới bên cạnh Lưu Chân Chân.
Lưu Chân Chân cũng không thích người gây rối, nhưng thiếu niên này một đầu tóc ngắn màu đen, trong sáng thoải mái, vừa nhìn đã biết không phải là loại côn đồ thích đánh nhau. Nhìn miệng vết thương trên cánh tay, cũng không phải do đánh nhau mà là bị trầy xước, còn bị mất một lớp da, lập tức mở miệng:"
Cậu vẫn phải tới bệnh viện băng bó mới được."
"Không sao đâu chị" Thiếu niên mặt đỏ hồng,"Tôi vừa mới làm việc……"
"Không có tiền đúng không ?
"Lưu Chân Chân cười rộ lên. Ở độ tuổi của đứa bé này, cũng không có nhiều công việc để làm, phần lớn vẫn do cha mẹ nuôi, mà thiếu niên này biết tự mình kiếm tiền, quả thật là không tệ"Chị……" Thiếu niên cúi đầu, trên mặt càng đỏ.
"Xem bộ dạng của cậu cũng chưa đến hai mươi đúng không ? Còn ít tuổi hơn cả con tôi, gọi tôi là dì đi. Phía trước là viện phúc lợi, để dì mang cậu vào đó băng bó miệng vết thương." Lưu Chân Chân cười rộ lên."Cám ơn dì." Thiếu niên ngẩng đầu nhìn Lưu Chân Chân, lại lập tức cúi đầu, tay không bị thương còn vò lấy vạt áo của mình.
Lưu Chân Chân mang thiếu niên tới viện phúc lợi, đôi khi nơi này cũng có những đứa trẻ bị thương, bởi vậy sẽ trữ một vài loại thuốc đơn giản. Lưu Chân Chân dùng nước thuốc rửa sạch miệng vết thương trên tay thiếu niên, lại dùng lá mỏng đặc chế dán lên, nhìn bộ dáng cắn môi nhịn đau của thiếu niên, hỏi:"
Cậu tên là gì ? Sao lại trầy một tảng lớn da như vậy ?"
"Cháu mải nhìn theo một chiếc xe, không để ý liền ngã sấp xuống. Đúng rồi, dì, cháu gọi là Lâm An Liệt." Thiếu niên lộ ra tươi cười cảm kích. Trần Mộc đến tận ngày thứ tư mới biết được chuyện Lâm An Liệt tiếp xúc với mẹ mình.
Thời điểm biết tin tức này, tâm tình vốn đã bình phục không ít trong nháy mắt lại vô cùng tồi tệ. Thậm chí Trần Mộc còn có ý tưởng muốn lao ra giết Lâm An Liệt. Đời này mẹ đã ly hôn với Trần Khải, mà hắn cũng đoạn tuyệt quan hệ cha con với người đàn ông này.
Vậy mà Lâm An Liệt còn muốn tìm bọn họ……Nắm chặt tay, từ tầng cao nhất của Mạc Thủy Cư đi xuống dưới. Trần Mộc biết hiện giờ Lâm An Liệt đang ở phòng nghỉ của nhân viên……"Đã lâu không gặp." Một âm thanh quen thuộc vang lên, Trần Mộc vừa nhấc mắt liền nhìn thấy Chu Dật Cẩn mặc một thân quần áo bò."
Sao cậu lại tới đây ?" Trần Mộc nhíu mày, giọng điệu không tốt lắm. Thời điểm tâm tình không tốt luôn sẽ giận chó đánh mèo."Thành thị này cũng đâu phải của anh ?"
Chu Dật Cẩn hai tay ôm ngực, nhìn ánh mắt của Trần Mộc tràn đầy tàn bạo, trực giác nói cho y biết không nên trêu vào hắn, nhưng lửa giận vẫn cứ xông lên. Từ lần đầu tiên gặp mặt, người này đã khiến cho y biết bao lần nan kham? Có lẽ vì có người dời đi lực chú ý, cuối cùng Trần Mộc cũng bình tĩnh trở lại.
Đời trước Lâm An Liệt dám động thủ giết người, là vì có thành chủ Tinh Vân thành như có như không ủng hộ. Mà lúc này hắn vẫn chưa dám làm chuyện như vậy, trước tiên hắn chỉ cần nhắc nhở mẹ là được."Chỉ là tôi có chút kinh ngạc mà thôi. Không phải cậu đuổi theo tôi tới đây chứ?
"Trần Mộc trêu đùa mở miệng. Người trước mắt mặc một thân quần áo bò bó chặt lộ ra dáng người của Chu Dật Cẩn, đây là hình ảnh hắn chưa bao giờ gặp qua. Trong trí nhớ của hắn, Chu Dật Cẩn vẫn luôn mặc quần áo lao động màu lam, trên mặt còn không tránh được mà có những vệt đen của dầu mỡ…… Khụ khụ, người kia gầy gò, lại khuyết thiếu rèn luyện, giống y như bạch trảm kê. Từ bạch trảm kê này hình dung không tồi, da y thật sự rất trắng."
Tôi là kỹ sư cao cấp được hãng xe Hằng Phong mời đến." Chu Dật Cẩn đánh giá Trần Mộc từ trên xuống dưới trong chốc lát:"Anh đừng tự cho rằng mình cao mà kiêu ngạo, mắt để trên đỉnh đầu chính là con ếch."
Hãng xe Hằng Phong là nơi bán xe lớn nhất ở Tinh Vân thành, cũng là sản nghiệp kiếm được nhiều tiền nhất song song với Trần gia của Vương gia. Đời trước Chu Dật Cẩn chỉ làm ở một cơ sở sửa chữa nhỏ của Hằng Phong, vậy mà lần này là kỹ sư cao cấp.
"Kỹ sư cao cấp? Không tồi, khi nào cải tạo chiến xa giúp tôi đi." Trần Mộc đột nhiên nhớ tới năng lực của Chu Dật Cẩn. Chiến xa sau khi được y cải tạo sử dụng không tồi. Nếu đã cần dùng đến đối phương, hắn cũng không ngại để miệng của đối phương chiếm chút thượng phong .
Sau khi Chu Dật Cẩn học cải tạo chiến xa ở Tân thành thì bị Vệ lão gia tử đề cử đến đây. Chỉ nói đồ đệ của Vệ lão gia tử thì phải là một kỹ sư cao cấp. Vương gia lại đặt một bàn tiệc hoan nghênh y ở Mạc Thủy Cư, không ngờ nhanh như vậy đã gặp được Trần Mộc, ngược lại khiến y có chút kinh ngạc.
Có điều, vốn đến đây vì Trần Mộc, có thể nói đây là cách tiếp cận đối phương không tồi:"Anh rảnh thì đem chiến xa tới, tôi giúp anh xem thử."
"Cứ quyết định như vậy đi, sau này còn gặp lại !
"Trần Mộc nhìn thấy Lâm An Liệt đi vào đại sảnh liền xoay người lên lầu. Chỗ của mẹ phải nói như thế nào, hắn còn muốn suy nghĩ cẩn thận. Chu Dật Cẩn nhíu nhíu mày, vào một ghế lô. Buổi tối, khi Trần Mộc về nhà liền gõ cửa phòng Lưu Chân Chân. Lưu Chân Chân mặc quần áo ở nhà, một tay cầm chiếc khăn quàng cổ đang đan được một nửa, một tay mở cửa:"
Mộc Mộc, có việc gì thế ?"
"Có việc, mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ." Trong tay Trần Mộc cầm một thiết bị ghi chép mở miệng."Chuyện gì ?
"Lưu Chân Chân ngồi xuống sô pha, vừa đan khăn vừa hỏi. Bà mới học được cách đan khăn quàng cổ từ một bác gái ở viện phúc lợi, định làm một chiếc cho Trần Mộc. Khăn quàng cổ được đan từ len làm bằng lông mao của dị thú , khi đeo sẽ rất ấm áp."Mẹ, mẹ biết Lâm Tĩnh không ?
"Trần Mộc biết mẹ nhất định biết người đàn bà này. Nhưng chuyện sống lại, còn có thù hận, chỉ cần một mình hắn biết là được, hắn không muốn nói cho mẹ"Lâm Tĩnh? mẹ biết, là người đàn bà mà cha con muốn đá mẹ để cưới về." Lưu Chân Chân bình thản mở miệng. Lúc đầu Trần Khải rất không tồi, nhưng sau khi Lâm Tĩnh xuất hiện, ông ta liền thay đổi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!