Chương 36: (Vô Đề)

Trong lúc Chu Dật Cẩn chú ý tới tin tức ở Tinh Vân thành thì Trần Mộc lại chú ý tới tin tức ở Tân thành. Trần Mộc biết, hắn sinh sống ở thành thị cấp ba, trong tay chỉ có chứng nhận thợ săn dị thú cấp sáu, hoàn toàn dựa vào may mắn mới lấy được thiên thạch, thông thường, sẽ không có ai nghi ngờ hắn, điều đáng nghi duy nhất đó là hắn không có bộ đàm.

Hơn nữa, thời điểm vào thành cần có bộ đàm xác nhận thân phận, hắn không có bộ đàm liên lạc, tới cửa thành chắc chắn sẽ bị mang đi thẩm vấn, trong tình huống không có người chứng minh, chắc chắn là bị nghi ngờ.

Ngoài ra, trong tình huống như vậy mà hắn còn mất hai tháng trên biển, sau đó lại bởi vì A Hổ chưa ăn hết thiên thạch mà ở ngoài dã ngoại một tháng. Trong thời gian ba tháng không có bộ đàm liên lạc, nếu ở trong thành thì coi như bình thường, nhưng ở ngoài thành thì hoàn toàn không bình thường.

Bởi vì nguyên nhân đó, hắn muốn tìm người tiếp xúc với mình, để cho người tín nhiệm mang về thành, giả tạo chứng cớ những việc đã trải qua trong ba tháng vừa rồi. Nếu như cần thiết, hắn cũng không ngại mình bị trọng thương.

Nhưng không ngờ rằng, trời xui đất khiến, hắn lại trực tiếp gặp phải người của Thức Tỉnh chi thành. Có điều, dạo một vòng dưới mi mắt của bọn họ cũng để bản thân an toàn hơn một chút, dưới đèn màu đen* vẫn rất có đạo lý. ( đèn màu đen: theo baidu thì có nghĩa là những vật đặt rất gần nhưng không phát hiện ra)Bị giam lỏng ở Tân thành mấy ngày, mỗi giây mỗi phút hắn đều lo lắng, thậm chí còn chuẩn bị cá chết lưới rách, lại không ngờ rằng vẫn có thể đi ra.

Bổ xung bộ đàm liên lạc của bản thân, hắn đã biết, tạm thời mình vẫn còn an toàn. Những ngày kế tiếp, Thức Tỉnh chi thành nhất định sẽ giám sát hắn. Tuy nhiên, chỉ cần hắn giấu diếm tốt việc bản thân có dị năng không khí thì sẽ không xảy ra chuyện gì.

Người của chiến đội dị năng giả tới Tân thành, đối với dân chúng Tân thành mà nói, là một chuyện rất vinh quang. Bởi vậy, thông qua internet có thể thấy được rất nhiều tin tức liên quan. Trần Mộc nhìn tin tức, biết được dị năng giả đã rời khỏi Tân thành nên cũng yên tâm hơn rất nhiều.

Có điều, mấy ngày nay hắn cũng không thể để lộ ra dấu vết gì, nghĩ nghĩ, lại liên lạc với Kim Phán Nhi."Trần lão đại !" Kim Phán Nhi che trán của mình, mở miệng."Cô làm sao vậy ?" Trần Mộc nhíu mày, không phải bị thương chứ?"

Ha ha, chỉ là dạo này bị nóng trong mà thôi" Kim Phán Nhi buông tay, trên trán là một mảnh thanh xuân đậu*. ( thanh xuân đậu: trứng cá )"Đợi trở về Thức Tỉnh chi thành, tôi sẽ đi thẩm mỹ viện tiêu diệt hết bọn chúng !

"Vẻ mặt của cô có chút dữ tợn. Cho dù không phải là một cô gái xinh đẹp, nhưng cô vẫn để ý dung mạo của mình. Sau khi Kim Phán Nhi khẳng định hiện tại bản thân rất an toàn, Trần Mộc liền hỏi chuyện mà mình muốn biết:"Cô đang trên đường về Thức Tỉnh chi thành ?

Người nọ thế nào rồi ?"

"Đúng vậy, cái người có thể khống chế lang thú kia đã trở về phương bắc, chúng tôi cũng về. Có điều, lần này anh ta giết không ít dị năng giả. Ở Thức Tỉnh chi thành còn làm cho người ta thống hận hơn cả dị năng giả không khí kia. Dù sao, đối với dị năng giả không khí tự dưng bị truy nã kia, có rất nhiều người không biết nguyên nhân bị truy nã là gì, thậm chí còn có người còn đồng tình với hắn." Kim Phán Nhi mở miệng. Trần Mộc lại hỏi một vài tin tức rồi mới ngắt bộ đàm liên lạc, nhưng cũng không nói về chuyện chia lợi nhuận.

Những chuyện như vậy, để Triệu Thiên Vũ nói với cô mới càng có thể mượn sức, đúng không? Giữa trưa ngày hôm sau, Trần Mộc mặc một thân âu phục, đi Mạc Thủy Cư.

Hắn rất ít khi mặc âu phục, nhưng không thể không thừa nhận, bộ quần áo mà tự tay mẹ chọn lựa này, sau khi mặc sẽ khiến cho hắn trở nên chín chắn hơn rất nhiều.

Hồ dương, trước mạt thế là một loại gia súc ở lưu vực Thái Hồ, Giang Nam, chất thịt rất non, mùi vị lại nhẹ nhàng,  ngon hơn sơn dương rất nhiều, mà hương vị của hồ dương thú đương nhiên cũng vô cùng tốt.

Đội thợ săn dị thú, thủ hạ của Triệu Thiên Vũ săn được hồ dương thú cấp sáu, đương nhiên anh cũng thuận thế biến thành một tin tức quảng cáo. Hơn nữa, để Mạc Thủy Cư mua hồ dương thú, quả nhiên là đúng đắn, có không ít người đã gọi điện thoại tới để đặt cơm, muốn nếm thử thịt của hồ dương thú.

Cơ hội kiếm tiền tốt như vậy, đương nhiên Triệu Thiên Vũ sẽ không bỏ qua, lập tức bày tỏ sau khi xử lý thịt hồ dương thú, sẽ làm mười tám bàn tiệc thịt hồ dương, về phần giá cả, còn phải tùy từng vị khách.

Thể tích của hồ dương thú không nhỏ, khối lượng lại nhiều, muốn làm mười tám bàn cũng đơn giản, vẫn còn lại một phần tư, đương nhiên cũng là phần ngon nhất. Lúc này, phần thịt tốt nhất của hồ dương thú đã được chế biến thành một bàn mỹ thực, đặt ở ghế lô lớn nhất của Mạc Thủy Cư.

Thởi điểm Trần Mộc tới nơi, trong ghế lô ngoại trừ ba anh em Triệu gia và một cô gái ngồi cạnh Triệu Dương, còn có ba người xa lạ, có lẽ chính là thủ hạ thân tín của Triệu Thiên Vũ đã thu trong hai năm nay, tới đây để gặp mặt chính chủ."Trần lão đại !"

Nhìn thấy Trần Mộc xuất hiện, ba anh em Triệu gia đều đứng lên, những người khác đứng theo. Có điều rất rõ ràng, ba chàng trai trẻ tuổi kia cũng đang không phục.

Thời điểm cần thiết, Trần Mộc cũng không ngại điệu thấp, nhưng hiện tại mà vội vã tiếp cận những người này , ngược lại sẽ khiến bọn họ coi thường, cho nên sau khi ngồi xuống, hắn chỉ nói chuyện cùng đám người Triệu Thiên Vũ lại không để ý tới ba người kia.

Một bàn đồ ăn rất phong phú, dạ dày dê phi hành, canh thịt dê, thịt dê kho tàu, thịt dê nướng, còn một vài món ăn chiêu bài, có điều tất cả mọi người đều không hề động đũa. Triệu Thiên Vũ vài lần muốn giới thiệu, lại bị Trần Mộc chuyển đề tài.

Mập mạp Triệu Dương và bạn gái ngồi cùng nhau, vốn là người cả ngày líu ríu, lúc này lại thay đổi bộ dáng, sau khi chào hỏi Trần Mộc, liền có vẻ mặt hoảng hốt ngồi ở một bên. Mà Triệu Minh, vốn đã trầm mặc lại vẫn  ngồi ở góc hẻo lánh, mái tóc thật dài che khuất nửa khuôn mặt, không nhìn thấy biểu cảm.

Ba người trẻ tuổi kia, càng không nói một câu."Anh chính là lão đại của Triệu đại ca?

"Một cậu trai đeo kính mắt bên trong ba người mở miệng. Hiện nay, tình huống phải dùng tới kính mắt rất ít, nếu không phải mắt cậu ta sinh ra đã kém thì chính là lấy kính để làm trang sức. Trần Mộc liếc mắt nhìn đối phương một cái, cười cười:"Hẳn là như vậy." Tuy rằng trong mắt những người này có sự không phục, nhưng cũng không làm việc lỗ mãng, coi như có thể chấp nhận.

"Trần lão đại, cậu ta chính là Tiếu Nhiên, đối với việc buôn bán rất khéo tay, tất cả ở Mạc Thủy Cư đều là cậu ta bày ra. Người to con kia là Hàn Thanh Vân, là thợ săn dị thú cấp năm, hồ dương thú là do cậu ta dẫn người săn bắt. Gầy teo còn lại là Điền Dã, phần truyền thông do cậu ta quản lý ." Triệu Thiên Vũ đứng lên giới thiệu.

Ba người này đều do anh khai quật được, bọn họ chưa bao giờ gặp Trần Mộc, nên vẫn không có hảo cảm với vị lão đại ngồi mát ăn bát vàng này, nếu anh nói nhiều hơn, ngược lại sẽ phản tác dụng…… Có điều, lấy bản lĩnh của Trần Mộc muốn để bọn họ tin phục cũng không khó lắm.

Trần Mộc đã xem qua tư liệu của ba người này. Tiếu Nhiên vô cùng thích việc buôn bán, ban đầu vốn là ở thành thị cấp hai, nhưng lại chọc phải người không thể động vào, tuy rằng không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng muốn phát triển ở nơi đó lại vô cùng khó khăn, liền đi tới Tinh Vân thành.

Hàn Thanh Vân sinh sống trên tiểu trấn di động từ nhỏ, cha mẹ cậu ta đều là những người vô tri vô giác không có lí tưởng, nhưng cậu ta gan lớn, liều mạng từ nhỏ mà săn bắt dị thú,  dựa vào chính sự hung hãn ấy, chậm rãi, cũng có một thế giới thuộc về riêng mình ở dã ngoại, mang theo người nhà đến Tinh Vân thành.

Cuối cùng là Điền Dã, ngược lại là người sống ở Tinh Vân thành, cậu ta hành văn không tồi, lúc đầu luôn sáng tác tin tức, sau lại được Triệu Thiên Vũ phát hiện,  giúp cậu ta phát triển tài năng."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!