Chương 23: (Vô Đề)

Tác giả có lời muốn nói: Phiên ngoại đời trước của Chu Dật Cẩn ~Đứng ở bên ngoài nhà bơi lội, Chu Dật Cẩn không tin nổi điều đang xảy ra mà chính mắt mình nhìn thấy. Lâm An Liệt sao có thể cùng người khác khanh khanh ta ta một chỗ? Bọn họ đã có tình cảm hơn một năm, chẳng lẽ đều là giả sao?

Ngay đêm qua, Lâm An Liệt còn ôm y nói yêu y, vậy mà hôm nay gã lại cùng người đàn ông khác ôm nhau... Chu Dật Cẩn còn nhớ rõ tình huống lần đầu tiên gặp Lâm An Liệt. Khi đó, thiếu niên bị mất người thân vạn phần đau khổ, khiến cho y cũng đồng tình thương cảm, sau đó lại giúp đỡ mọi mặt.

Kết quả, thiếu niên so với tưởng tượng còn kiên cường hơn, đã nhanh chóng thu lại bi thương, cố gắng vì cuộc sống của bản thân. Khi ấy, y mang theo gã lên phi thuyền đi từ Tân thành tới Tinh Vân thành.

Lúc đó, y còn cảm thấy đối phương như một đứa em cần chăm sóc, thẳng đến khi một sự kiện tại Hồng thành xảy ra. Y luôn luôn không thích cùng người khác tranh đoạt. Bởi vì từ nhỏ, không cần tranh y cũng có được thứ mình muốn. Tính cách như thế với vài người có lẽ sẽ bị xem là yếu đuối.

Khi ấy bọn họ bị một người phụ nữ chèo kéo nên đã ở khách sạn của cô ta. Đồ ăn và các loại hỏng bét không nói, còn thu gấp mấy lần so với giá bình thường. Tính y tốt nhưng cũng phải tức giận, muốn báo nguy lại bị đứa con của chủ nhà bắt lại.

Người học máy móc như y cũng không có năng lực phản kháng, mãi cho tới khi Lâm An Liệt đập thẳng một cái ghế lên người tên kia. Khi đó Lâm An Liệt hoàn toàn khác so với bộ dáng nhu nhược thường ngày của của gã. Tới Tinh Vân thành, y vốn muốn tiếp tục đi du lịch.

Y có một giác mơ: đó là trước khi ba mươi tuổi sẽ đi hết thế giới này, xem hết tất cả các loại máy móc khác nhau. Cũng bởi vậy nên cha mẹ mới cho y 10 năm tự do. Nhưng buổi tối hôm ấy, sau khi y và Lâm An Liệt uống một chút rượu nho, không biết tại sao lại "ngủ" cùng nhau.

Tuy rằng biết tình huống có chút không đúng, nhưng miệng vết thương phía sau của Lâm An Liệt phía vẫn khiến y vô cùng áy náy. Ngày hôm sau, Lâm An Liệt lại không tiếng động ôm y cả ngày không buông tay, rốt cuộc y vẫn ở lại.

Lâm An Liệt vốn muốn tìm thân thích lại không tìm được, chỉ có thể đi tìm công việc. Đem tất cả tiền gã có đưa hết cho y, nhìn thiếu niên gánh vác trách nhiệm của một gia đình, không biết vì sao, y lại giật mình.

Bọn họ sống ở Tinh Vân thành cũng không tốt, tiền lương của Lâm An Liệt ngay cả tiền thuê nhà còn không đủ. Y chỉ đành lấy ra tiền trở cấp của mình, nhìn trong nhà cái gì cũng không có, mà gã lại chỉ có hai bộ quần áo nên đều đi mua thêm.

Y thích máy móc, Tinh Vân lại không có nơi nào để y phát triển, cho nên y lựa chọn một nhà sửa chữa chiến xa để làm việc. Y có chứng nhận của cư dân thành thị cấp một, còn có học vị tốt nghiệp của học viện trung ương tốt nhất liên minh người Hoa nhưng lại không dám lấy ra ở thành thị cấp ba này.

Tiền nhận được ít nhất từ trước đến giờ nhưng y lại cảm thấy vô cùng vui vẻ. Lâm An Liệt là một tình nhân hoàn mỹ, các loại lời ngon tiếng ngọt không cần phải nói.

Có tiền cũng đều đưa cho y, thỉnh thoảng có khoản thu nhập thêm, còn có thể mua một đóa hoa hồng có giá trị đủ cho cuộc sống của bọn họ trong một tháng. Y sẽ nói gã lãng phí tiền, nhưng cũng rất vui khi được nhận hoa.

Từng có người mua tặng 999 đóa hồng cho y vẫn bị y ném vào thùng rác. Nhưng đóa hoa này lại được y che chở tỉ mỉ mấy ngày. Cuối cùng còn làm thành hoa khô, bởi vì đó là Lâm An Liệt kiếm tiền mua cho y.

Khi sửa xe, để càng chính xác nên y thường không đeo bao tay, bởi vậy trên ngón tay luôn có những vết đen thùi. Lâm An Liệt lại giống như trân bảo mà hôn tay y, rửa sạch tay cho y, cắt móng tay cho y. Mà từ sau khi vào Tinh Vân thành thậm chí y còn không cần tự cắt móng chân.

Bởi mỗi lần còn chưa dài đã được Lâm An Liệt cắt tỉa sạch sẽ.

Thỉnh thoảng y nói một câu, Lâm An Liệt đều sẽ ghi tạc trong lòng. Có đôi khi nửa đêm y nói một từ đói, đối phương còn có thể đứng dậy làm đồ ăn khuya cho y.

Cha mẹ tuy rằng cưng chiều y nhưng nhân viên nghiên cứu cũng thường thường phải thức suốt đêm. Mãi đến khi quen biết Lâm An Liệt, y mới cảm nhận được cảm giác có người chờ ở nhà.

Lâm An Liệt đối với y rất tốt, cho nên y cũng bị sa vào trong sự ôn nhu của gã. Lâm An Liệt không muốn làm người nằm dưới, y cũng vẫn nhân nhượng đối phương. Thậm chí y còn nghĩ: đợi mấy ngày nữa mang Lâm An Liệt trở về Nghiên Cứu chi thành gặp mặt cha mẹ.

Nhưng hiện giờ là tình huống gì?

Nhìn Lâm An Liệt bị người ôm vào một chiếc chiến xa, Chu Dật Cẩn gần như cắn nát môi.

Buổi tối hôm đấy, y cự tuyệt Lâm An Liệt cầu hoan. Ngày hôm sau, y bắt đầu điều tra chuyện của Lâm An Liệt.

Y đặt thiết bị nghe lén lên người Lâm An Liệt, sau đó liền nghe thấy Lâm An Liệt cùng người kia – Trần Mộc nói những lời đầy thân mật. Trần Mộc y biết, ở Tinh Vân thành không có được mấy chiếc xe tốt, Trần Mộc lại có một chiếc chiến xa không tồi.

Bởi vì chiến xa kia nên y cùng Trần Mộc có qua lại vài lần, cuối cùng còn thành công lấy được quyền cải tạo xe của đối phươngđ em chiến xa của hắn cải tạo theo ý mình…….

Trần Mộc tính tình cũng không tệ lắm, bình thường lại không giống những kẻ có chiến xa tỏ ra khinh thường với những công nhân sửa chữa, nhưng lúc này, Trần Mộc đang ở cùng một chỗ với Lâm An Liệt.

Nghe lén suốt ba ngày, tới ngày thứ ba, y cũng nhận ra được Lâm An Liệt có rất nhiều hành động khác hoàn toàn lúc trước. Gã có người khác ở bên ngoài là không thể nghi ngờ.

Ba ngày nay, y cũng đụng phải Trần Mộc, cảm xúc trong mắt có lẽ đều không thể giấu được

Đợi đến khi thiết bị của y truyền đến giọng rên rỉ của Lâm An Liệt, rốt cuộc y cũng không chịu nổi. Ngày hôm sau, y trực tiếp tìm Lâm An Liệt lật bài.

Đối phương ngay từ đầu còn không thừa nhận, nhưng sau khi y thả ra một đoạn ghi âm kia, gã đã không thể bao biện thêm nữa.

"Dật Dật, em làm vậy cũng để chúng ta có cuộc sống tốt hơn, Trần Mộc kia có rất nhiều tiền……" Sắc mặt Lâm An Liệt thay đổi liên tục.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!