Tề Chích thức dậy rất sớm, lúc anh ta thức dậy cũng không có bất ngờ gì xảy ra, Chu Dật Minh vẫn đang ngủ rất say.
Hai người bọn họ, ở chung một chỗ đã hơn hai mươi năm, đủ loại màu sắc hình dạng gập ghềnh đều đã trải qua, nhưng người trước mắt vẫn cứ chiếm lĩnh toàn bộ trái tim của anh ta.
Anh ta còn nhớ rõ lần đầu tiên khi hai người gặp nhau, Chu Dật Minh tuổi cũng không lớn, trên trán còn mọc ra hai nốt thanh xuân đậu, ánh mắt nhìn mình giống như đang đánh giá một đống tài liệu thực nghiệm.
Anh ta đã nghĩ tới vô số lần, nghĩ xem rốt cuộc bọn họ là ai coi trọng ai trước. Lúc trước, anh ta cứ nghĩ mình là người mất hồn mê tâm trước, nhưng từ sau khi biết cái đêm kiều diễm kia thực sự tồn tại, anh ta bắt đầu hoài nghi ý nghĩ của mình , nói không chừng, là Chu Dật Minh yêu anh ta trước, không phải sao ?
Còn nhớ rõ cái đêm kia, anh ta uống khá nhiều rượu, lại uống thêm rượu mà người khác mời khi đi cùng bạn đến quán bar, sau khi vội vàng tìm khách sạn, chuyện cuối cùng anh ta còn nhớ, chính là gọi điện thoại cho Chu Dật Minh thổ lộ tình cảm.
Ngày hôm sau thức dậy, anh ta bởi vì cảnh tượng trong giấc mộng vô cùng chân thật ngày hôm qua mà mặt đỏ tai hồng, lại không hề biết được, đó là sự thật.
Buổi tối ngày hôm đó, ngoại trừ việc anh ta uống phải rượu có thuốc kích thích ở bên trong, khẳng định Chu Dật Minh còn đút cho anh ta thứ gì đó cổ quái, nếu không, đêm đó cũng không bị anh ta cho rằng chỉ là một giấc mộng, nếu không, Chu Dật Minh đêm đó cũng sẽ không nhiệt tình như vậy.
Đến hôm nay, nghĩ lại buổi tối ngày hôm ấy, anh ta vẫn cảm thấy mặt đỏ tai hồng, thậm chí còn muốn tìm cơ hội thăm lại chốn cũ, đáng tiếc là Chu Dật Minh vẫn không đồng ý.
Có điều, tuy rằng hai người đã xác định quan hệ, Chu Dật Minh đối với việc trao đổi thân thể không thích cũng không thuần thục, nhưng hiện giờ đã qua hai mươi năm, bọn họ đối với thân thể của đối phương đã vô cùng quen thuộc, mỗi một lần đều có thể chấm dứt vô cùng hoàn mỹ.
Sau khi rời giường, Tề Chích bắt đầu làm điểm tâm, tuy rằng tay nghề nấu ăn của anh ta vẫn kém đầu bếp, nhưng so với lúc trước đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Anh ta và Chu Dật Minh đã ở cùng nhau nhiều năm như vậy, nấu cơm gì đó vẫn đều là công việc của anh ta. Lúc đầu đồ ăn anh ta làm thực sự rất khó ăn, nhưng Chu Dật Minh lại chưa bao giờ ghét bỏ, dần dần đồ ăn anh ta làm cũng có thể ăn được.
Hai người bọn họ, lại nói tiếp Chu Dật Minh so với anh ta còn bận rộn hơn. Tuy rằng anh ta cũng hay chạy tới dã ngoại, nhưng chiến đấu là sở thích của anh ta, sau mỗi lần đại chiến anh ta đều cảm thấy vô cùng sung sướng.
Mà Chu Dật Minh, tuy rằng bọn họ đã không còn gánh nặng thành chủ của Nghiên cứu chi thành, tuy rằng làm thí nghiệm cũng là hứng thú của cậu ấy, nhưng rốt cuộc tố chất thân thể cũng không giống nhau, mỗi lần làm thực nghiệm trở về, Chu Dật Minh đều sẽ đau thắt lưng đau đầu gối, nếu anh ta còn yêu cầu thêm chút phúc lợi ở trên giường……
Khụ khụ, lúc này, Chu Dật Minh không phải đã mệt mỏi không xuống được giường rồi sao ?
Lại nói tiếp, trong máy tính của anh ta, còn có thứ mà anh ta vô cùng trân quý, đó là một đoạn video mà Chu Dật Cẩn cố ý đưa cho.
Trong phòng anh ta ở lại đương nhiên không thể có camera, nhưng ngoài cửa và trên hành lang vẫn có. Anh ta có thể nhìn thấy rõ ràng, Chu Dật Minh đi vào trong phòng của anh ta, sau một hồi lâu, lại quần áo không chỉnh, có chút lảo đảo đi ra……
Mỗi lần thấy một màn như vậy, cuối cùng trong lòng anh ta đều sẽ cảm thấy ấm áp, lại không tránh được mà đau lòng.
Anh ta đối xử với Chu Dật Minh tốt lắm, nhưng nhiều năm trước, Chu Dật Minh giúp anh ta chịu chức trách của thành chủ, phải trả giá cũng không hề ít, có thể nói, anh ta có thành tựu như vậy cũng có quan hệ rất lớn đến Chu Dật Minh.
Bữa sáng có trứng rán, thịt rán, còn có rau dưa salad cùng với khoai tây nghiền.
Mạt thế qua đi, thịt trở thành món chính của con người, trước mạt thế bữa sáng ăn cháo trắng hay là bánh bao màn thầu cũng rất hiếm thấy– đương nhiên, nhà bọn họ có thể ăn rua dưa, nhưng anh ta sẽ không làm.
Tề Chích nhìn nhìn thời gian, quyết định đi lên phòng hôn tỉnh bạn lữ nhà mình.
Chu Dật Minh đang ngủ say, vô cùng im lặng, trên mặt lại càng không có ngạo khí bình thường hay có, Tề Chích hôn lên mặt đối phương, đột nhiên không muốn đánh thức đối phương.
Có đôi khi, càng sống lâu với Chu Dật Minh, lại càng có thể chạm đến bản thể của cậu được bao vây bằng tầng tầng lớp lớp gai nhọn. Anh ta cảm thấy, đó giống như một con hồ ly mới sinh, mềm mềm ôn nhu, sẽ nhe răng đe dọa người khác nhưng cơ bản là răng vẫn chưa mọc.
Nghĩ như vậy , Tề Chích không nhịn được mà kéo chăn trên người đối phương ra, làn da trắng nõn làm cho anh ta thèm nhỏ dãi.
Chu Dật Minh có thể nói là người đầu tiên được tạo ra thành công nhờ thí nghiệm kia, khi đó, những nhà khoa học trong phòng thí nghiệm đều để ý khoa học hơn tất cả mọi thứ, căn bản không hề quan tâm đến chuyện nuôi dưỡng đứa trẻ, cho nên Chu Dật Minh hồi nhỏ, tuy rằng thông minh nhưng lại có chút tự bế, sau này lại phát hiện gen của cậu ấy có vấn đề.
Cho nên tuy rằng bề ngoài thì cậu không hề biểu hiện ra chút gì, kỳ thực lại vô cùng tự ti, đã nhiều năm như vậy rồi, cuối cùng anh ta cũng thành công khi dùng hành động chứng minh rằng tình yêu của mình sẽ không thay đổi.
"Anh làm gì thế ?
"Chu Dật Minh mở mắt, cảm thấy ngực mình lạnh lạnh, vừa mới cúi đầu liền nhìn thấy Tề Chích đang dùng đầu lưỡi liếm ngực mình. Anh chụp một cái tát lên đầu Tề Chích, trở mình muốn tiếp tục ngủ."Minh……" Tề Chích nhào tới, cầu xin nói:
"Anh rất khó chịu, buổi sáng đáng yêu như vậy, chúng ta không cần lãng phí được không ?"
"Em muốn ngủ !"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!