Tam hoàng tử đi tới chỗ Mạc Phi, bị uy áp cường đại của Lâu Vũ đập thẳng vào mặt, Mạc Phi không ngừng lùi về sau.
"Ngươi cảm thấy ta giống hỏa kê?" Lâu Vũ hỏi.
Mạc Phi cười xấu hổ: "Ta cân nhắc giữa hỏa kê và liệt viêm hổ một hồi, ta
cảm thấy hỏa kê vừa đẹp vừa mạnh, lại bình dị gần gũi, càng thích hợp để hình dung ngài hơn, đương nhiên nếu hài không hài lòng, ta có thể sửa,
ta lập tức sửa ngay."
Lâu Vũ: "…"
"Ngươi cảm thấy ta giống a bà dưới lầu nhà ngươi à?" Lâu Vũ dữ tợn hỏi.
Mạc Phi bất đắc dĩ cười cười: "Ngươi đừng xem thường a bà nha! A bà làm
điểm tâm rất ngon, ngon tới mức người ta muốn nuốt luôn đầu lưỡi ấy."
"Ngươi cảm thấy ta rất táo bạo?" Lâu Vũ tiếp tục hỏi.
Mạc Phi lắc đầu: "Không có, ta chỉ ví von phóng đại một chút thôi, ngươi
biết đó, viết văn nhất định phải nói hưu nói vượn một chút, tả quá chân
thật sẽ không được điểm cao."
"Vậy điểm ngươi có cao không?" Lâu Vũ thực trào phúng nói.
Mạc Phi bất đắc dĩ cười cười: "Cái này…. lão sư hình như không thưởng thức bài văn của ta cho lắm."
Lâu Vũ híp mắt, cười cười: "Ngươi biết bây giờ ta muốn làm gì không?"
Mạc Phi cười ha hả: "Ta cảm thấy ngươi cần nhất bây giờ là bình tĩnh, chuyện muốn làm cứ để sau từ từ rồi làm!"
Lâu Vũ túm áo Mạc Phi, lôi đi.
"Ngươi muốn làm gì? Nói cho ngươi biết, ta thà chết chứ không chịu khuất phục đâu." Mạc Phi lớn tiếng nói.
Lâu Vũ cười lạnh: "Chuyện văn học tính tế để đó nói sau, ta cảm thấy thể
thuật của ngươi thật sự quá dọa người, để ta giúp ngươi luyện tập một
chút."
"Sao ta có thể không biết xấu hổ như vậy, ngươi là người
vĩ đại thế nào a, giúp ta luyện tập không phải đại tài tiểu dụng sao?"
Mạc Phi vội vàng la to.
Lâu Vũ cười ha hả: "Ngươi biết vậy thì tốt rồi."
Mạc Phi bị Lâu Vũ kéo vào phòng huấn luyện, sau đó là một trận kêu rên thảm thiết.
Mạc Nhất híp mắt, con ngươi lộ ra chút lo lắng.
"Cứu mạng! Cứu mạng a!"
Mạc Nhất siết chặt nắm tay, đi về phía phòng huấn luyện.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!