Lúc này Giang Ngôn Châu mới nhìn qua chỗ anh.
Phó Trinh không biết nói gì, liền nói, Chúc mừng.
Giang Ngôn Châu cười, Cảm ơn.
Thực ra anh ấy biết Phó Trinh đã hiểu lầm.
Con trai, là chỉ con mèo mà anh và Đường Gia nuôi.
Nhưng Giang Ngôn Châu không hề định giải thích. Năm ngoái khi anh ấy đưa Đường Gia xuống đắp tuyết đã từng cho anh cơ hội.
Dù nói thế nào thì Đường Gia và anh cũng đã kết thúc rồi.
Cả hai nên ai sống phần người ấy rồi.
"Bệnh tình của cô ấy…"
Ổn định rồi. Giang Ngôn Châu rất thẳng thắn,
"Tính tình cô ấy rất tốt, cũng không hay nổi nóng, là một cô gái tốt."
Phó Trinh biết, cô sống rất tốt.
Bởi vì anh biết lúc Đường Gia vui vẻ sẽ như thế nào.
Giang Ngôn Châu nhìn anh với vẻ dò xét qua cặp kính,
"Anh Phó, anh và cô ấy quen biết bao nhiêu năm rồi?"
"Tổng cộng mười bốn năm tròn."
"Anh hiểu cô ấy hơn so với tôi. Sắp đến sinh nhật cô ấy rồi. Tôi muốn tặng quà sinh nhật cho cô ấy."
"Đồ ăn vặt, snack hay đồ ăn giòn giòn là tốt nhất, cô ấy không thích ăn chocolate."
Phó Trinh chẳng cần nghĩ đã nói ra được rồi.
Giang Ngôn Châu gật đầu theo kiểu xử lý việc công, Cảm ơn.
Mười bốn năm.
Anh hiểu cô ấy hơn tôi.
Có thể thấy Giang Ngôn Châu thể hiện sự bất mãn với anh thông qua những lời này.
Nếu như hiểu thì tại sao lại hận Đường Gia đến tận xương tủy chứ.
Tại sao lại khiến cô phải chịu nhiều đau khổ trong những ngày tháng sau này như thế?
Phó Trinh?
Một giọng nói trong trẻo xuyên qua gió tuyết truyền tới tai anh.
Phó Trinh đột nhiên quay đầu lại và nhìn sang phía có giọng nói.
Khuôn mặt mà anh ngày nhớ đêm mong bất chợt lọt vào tầm mắt anh.
Ngay cả nụ cười của cô cũng giống hệt như trong ký ức của anh, không sai một ly.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!