Lúc đó rời đi, tôi nói đùa với Tiểu Thu rằng, chắc sẽ không bao giờ quay lại nơi này nữa.
Thực tế chứng minh, nói trước bước không qua.
Tôi lại bị bệnh rồi.
Nam Thành chỉ có mùa đông là hanh khô một chút, những năm trước trời đều mưa lạnh cóng, nhưng năm nay lại lần đầu tiên có tuyết rơi.
Lúc các bác sĩ và y tá tám chuyện, nói,
"Năm nay là mùa đông lạnh, chậc chậc, khí hậu trái đất càng ngày càng không thích hợp cho con người sinh tồn nữa rồi."
Sắp đến Tết rồi, cành cây ngoài cửa sổ trơ trụi, chẳng còn một cái lá nào.
Tôi áp mặt vào kính cửa sổ, thở ra tạo thành một lớp hơi nước đọng trên mặt kính.
Dưới lầu có người.
"Ngày nào anh ấy cũng đứng ở đó, không thấy lạnh à?"
Tiểu Thu cầm một ly sữa nóng, mặt không chút thay đổi đi đến chỗ tôi,
"Ồ, vậy sao? Chắc là không lạnh đâu."
Gần đây tâm trạng của cậu ấy không được tốt lắm.
Đến bác sĩ Giang cũng vậy.
Cho nên bây giờ ngày nào tôi cũng phải cẩn thận dè dặt, sợ làm phật lòng họ.
Tiểu Thu đột nhiên ngừng lại, hình như ý thức được bản thân làm tôi sợ nên đã dịu giọng lại.
"Uống sữa đi, một tiếng sau hẵng uống thuốc. Bác sĩ Giang bảo tối nay định dẫn cậu đi đắp người tuyết đấy."
Tôi lại nhìn người đó thêm vài lần nữa, cảm thấy có hơi quen mắt…
Tiểu Thu kéo rèm lại,
"Đừng nhìn nữa, cẩn thận mù mắt đấy."
Ồ.
Tôi trở lại giường, sau khi uống thuốc thì dựa vào gối và chơi game.
Bên ngoài truyền tới tiếng nói chuyện của Tiểu Thu và bác sĩ Giang.
Sau đó, anh ấy đẩy cửa bước vào.
Tôi lập tức giấu ngay điện thoại đi, ngồi thẳng dậy, Tôi uống thuốc rồi.
Mùi thuốc khử trùng tràn ngập căn phòng.
Giang Ngôn Châu quét một lượt trên người tôi, cuối cùng dừng lại trên mặt tôi,
"Cô Đường, tôi sẽ không mắng cô vì cô chơi game đâu."
Tôi đỏ cả mặt, chậm rãi rút điện thoại ra,
"Sao anh biết tôi đang chơi game?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!