Sau khi nhập học cho Gia Mỹ, Thi Sách nhìn về tốp nam nữ đang trò chuyện vui vẻ kia, rồi chầm chậm bước tới.
Thấy Thi Sách đang tiến tới đây, đám nam nữ này hất cằm và dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn.
Ngay sau đó, một thằng nhóc bước ra khỏi hàng, cười nhếch mép và lạnh lùng nói:
- Sao? Mày muốn ăn đòn nữa à?
Lời vừa dứt thì đây cũng là lúc vang lên một tràng cười to.
Trước những ánh nhìn giễu cợt kia, mặt của Thi Sách cúi gằm xuống đất, hai tay thì nắm chặt lại, còn cơ thể thì run nhẹ.
Nghĩ tới những điều nằm sâu trong trí óc, Thi Sách dường như được tiếp thêm can đảm. Hắn hít một ngụm khí lạnh, sau đó ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào hai mắt của thằng nhóc kia và hằng giọng nói:
- Thỏa thuận như cũ.
Lời của Thi Sách vừa dứt thì đây cũng là lúc nền cát trắng mịn ấy chợt dao động không ngừng làm cho từng đợt bông tuyết ở nằm im ở bên dưới lại lần nữa tung cánh bay lên.
Và cứ mỗi đợt bông tuyết lấp lánh bay rải rác trong không gian trắng xóa, tiếng rên khẽ và tiếng bốp bốp ~ hự hự mang đầy vẻ bạo lực lại vang lên.
Khoảng hơn một khắc sau, đám người rời đi, bụi tuyết hạ cánh để lại một thân ảnh nằm thoi thóp trên nền cát trắng mịn.
Mặc dù có vô số cơn đau nhức đang không ngừng dày vò khắp người hắn, nhưng Thi Sách không khóc. Hắn biết bản thân đang làm gì.
Khẽ vươn tay lên lau đi vết máu đang trào ra ở khóe môi, hắn ngồi dậy và ngẩng đầu sang phải.
Thấy cái túi màu đỏ, gương mặt sưng bầm ấy chợt giãn ra.
Không một chút do dự, hắn với tay tới cầm lấy túi màu đỏ, sau đó mở ra kiểm tra.
Nhìn sấp tiền đồng bên trong, khóe môi te tét và rướm đầy máu ấy bỗng hiện nét cười.
- Nhiều hơn mọi ngày 5 văn tiền. Bao nhiêu đây có lẽ đã đủ cho mọi người.
Rời khỏi mạch suy nghĩ, Thi Sách lập tức cất túi tiền vào trong ngực, sau đó đổ nhào cả người ra sau.
Nằm trên nền tuyết trắng mịn nhưng lại lạnh lẽo, đôi mi của hắn dần dần khép lại.
Đang âm thầm gặm nhấm các cơn đau, bỗng có một thanh âm vang the thẻ vào tai của Thi Sách:
- Nhà của chúng ta thiếu tiền ư?
Vừa nghe được những từ này, hắn giật nảy mình và bật người dậy nhìn chủ nhân của giọng nói dịu dàng kia.
Ngắm nhìn gương mặt hình trứng ngỗng tuyệt đẹp vạn người cầu ấy, Thi Sách bỗng cảm thấy mặt của mình nóng ran.
Tất nhiên không phải là say nắng, mà là ngại.
Có ca ca nào mới hôm trước còn vỗ ngực bảo đảm sẽ bảo vệ muội muội, mà nay lại để muội ấy bắt gặp bản thân bị ức hiếp cơ chứ?
Trước ánh mắt mong đợi của Gia Mỹ, Thi Sách hít một hơi thật sâu, cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh và đáp:
- Ừ!
Vừa dứt lời, cơ thể rệu rã của hắn lại lần nữa ngã trên nền tuyết. Nghiêng người sang một bên để né tránh cái nhìn của muội ấy, hắn nghiến răng nghiến lợi nghĩ:
- Nếu ở đây có cái hố, thì mình sẽ không một chút do dự nhảy xuống và lấp đất lại.
Chứng kiến mọi việc, Gia Mỹ có rất nhiều thắc mắc. Nhưng nhớ lại sắc mặt của tên ca ca tiện nghi đang sượng trân, nàng thở nhẹ và chầm chậm bước tới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!