Mặc dù Điểu đã nói năng đủ điều, nhưng Sói vẫn mưc mực khăn khăn rằng bản thân đang bị trúng mị thuật.
Bằng một cách thần kỳ nào đó, Sói đã đưa Minh Thảo lên mũi và ngửi. Tuy hương thơm của nó không có tác dụng mạnh bằng so với lúc nuốt, nhưng bao nhiêu đây vẫn đủ để khiến tinh thần của hắn trở nên tỉnh táo hơn.
Nhận ra mùi hương quen thuộc, cộng với hai mắt phát sáng, lúc này Sói mới biết rằng bản thân đang ở trạng thái gì.
Khẽ liếc mắt qua nhìn Điểu thì thấy lão ta đang chép miệng nhìn mình, hắn gãi gãi đầu và nở một nụ cười hết sức sự tin, sau đó co giò chạy.
…
Trước khi trở về phủ Lạc Tướng, Điểu căn dặn:
- Nếu như những gì ngươi nói là thật, thì ta nghĩ thiếu gia vẫn an toàn. Tuy nhiên, không được kể việc
"thiếu gia đã bị yêu nữ bắt cóc" cho tiểu thư biết. Khi nào thương thế của tiểu thư hoàn toàn bình phục, chúng ta nói cũng không muộn.
- Nhớ chứ?
Nhìn nét mặt nghiêm túc của đồng bạn, Sói gãi gãi vào đầu, đáp:
- Ừ! Ta biết rồi. Mà Tiểu Thư đã rơi vào trạng thái hôn mê để chữa thương chưa?
- Rồi!
Nghe đáp án này, Sói nhún vai và bình tĩnh nói:
- Đã vậy thì nhà ngươi còn lo cái gì?
- Nếu lần này cũng giống như những lần trước, thì tới ba ngày sau Tiểu Thư mới có thể tỉnh lại. Nói không chừng khi đó Thiếu Gia đã trở về.
Nghe vậy, Điểu quay sang trừng Sói một cái.
Thanh âm thanh lãnh cất lên:
- Hừ! Nếu không phải tại ngươi ngơ ngơ, thì giờ chúng ta cũng đâu có rơi vào tình huống khó xử như thế này.
Bị trách móc, Sói liền đáp lại:
- Còn đổ thừa ta?
Nếu hôm qua, nhà ngươi không rủ ta nhậu đến mức say mềm, thì mọi chuyện cũng đâu có ra nông nỗi này.
Biết rằng có phân đúng sai thì cũng vô ích, Điểu cúi đầu nhìn vào đan điền dường như trống trơn của mình, nói:
- Đợi Võ Lực hồi phục, hai ta sẽ đi cứu thiếu gia về trước khi tiểu thư tỉnh.
…
Ngay khi đôi mi của Gia Mỹ lại lần nữa mở ra, một khung cảnh mờ mờ ảo ảo ập vào mắt của nàng.
Khẽ vươn tay chạm nhẹ vào những áng mây trắng bay lơ lửng ấy, đôi môi của Gia Mỹ mấp máy:
- Đây là đâu? Tại sao mình lại ở đây? Ca ca?
Vừa nhắc tới hai từ ca ca, đôi mắt phượng của nàng mở to dường như nhớ ra gì đó.
Không một chút do dự, nàng gọi to:
- Sói thúc. Điểu thúc ơi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!