Chương 23: Ảo giác chắc chắn là ảo giác

Thi Sách chưa kịp ú ế gì thì chợt cảm thấy phần cổ đau điếng.

Nhìn công tử bị yêu nữ bóp cổ, Sói gãi gãi vào đầu, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc âm thầm đánh giá:

- Ảo giác? Đúng! Đây chắc chắn là ảo giác. Mọi thứ không phải là thật. Mình đã trúng mị thuật của yêu nữ. Nếu không, dựa vào thực lực của ả, thì cái cổ của công tử đã bị bẻ gãy làm đôi rồi.

Sói gật gật cái đầu vì cảm thấy giả thuyết này hợp lý vãi linh hồn. Do đó, hắn lại suy nghĩ tìm cách ứng phó với mị thuật:

- Chỉ cần mình không bị ảnh hưởng bởi những ảo giác này, không sớm thì muộn bản thân cũng sẽ thoát khỏi đây.

- Hừ! Yêu Nữ, để ta xem ngươi còn bao nhiêu Võ Lực?

Đối với Sói, tính mạng của Thi Sách có quan trọng không? Tức nhiên là có. Nhưng không đáng bao nhiêu.

- Haizz! Mạng mình còn chưa chắc giữ được thì lấy tư cách gì bảo vệ người khác. Thôi! Cùng lắm thì bị tiểu thư không nhìn mặt và kêu Mục lão trách phạt mình một phen.

A hèm!

Nhìn Sói đứng ở một bên không giúp, Thi Sách vươn tay và mở miệng cầu cứu. Vì cổ đã bị bóp quá chặt, nên mặc dù đã rất cố gắng, nhưng hắn chỉ có thể ú ế ra một vài âm.

Thấy tên hắc y nhân cầm đao kia chỉ đứng xem kịch, Liễu Như Yên hơi sửng sốt. Nhưng một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu làm cho nàng nhỏen miệng cười.

Không quan tâm đến hắn ta, nàng trừng mắt hạnh nhìn chằm chằm vào gương mặt đang huyết khí xông thiên đó và nói:

- Trả lời xem?

Ta có dám giết ngươi hay không, hả thằng nhóc láo toét?

Bị Liễu Như Yên nạt hỏi, dù Thi Sách đang rất là nghẹt thở, nhưng hắn không tỏ ra bất kỳ nét sợ hãi nào, mắt của hắn vẫn trừng và đối lại cặp mắt hạnh sắc lẹm kia.

Thấy thế, Như Yên hừ lạnh, bàn tay đang nắm lấy cổ chợt bóp chặt hơn.

Một nhịp hô hấp, hai nhịp hô hấp, ba nhịp hô hấp,…, đến mười nhịp hô hấp trôi qua nhưng Thi Sách vẫn không tỏ vẻ yếu thế.

Tới khi hai mắt của hắn trợn trắng lên, còn sắc mặt thì từ đỏ chuyển sang tím lịm, lúc này Như Yên mới hoảng hốt và lật đật buông tay ra.

Sói đứng ở một bên thấy thế bèng vỗ tay phanh phách và bật cười hahả nói:

- Hay! Hay lắm. Giết hay lắm.

Trong lòng của Như Yên vốn đang rực cháy một ngọn lửa giận dữ thì bỗng nghe thấy những lời hả hê này, ngọn lửa ấy càng bùng cháy một cách dữ dội hơn.

Không thể kiềm nén được đóa nộ hỏa này, nàng mím môi và tung một quyền toàn lực về phía của Sói.

Cứ nghĩ đây là ảo giác, nên Sói không có phòng bị. Vì vậy khi thấy một quyền này đến, hắn chỉ đơn giản là lách người qua trái. Nào ngờ, một đóa hoa mẫu đơn bay theo và lao thẳng vào ngực của hắn.

- Hự!

Sau khi được thả, Thi Sách vội ôm lấy cổ, ho sặc sụa và hít lấy hít để. Đến khi đầu óc tỉnh táo trở lại, ập vào mắt của hắn là thân ảnh của một tên hắc y nhân đang bay cao bay xa. Hắn ta vừa bay, vừa bắn pháo hoa đỏ tươi lên bầu trời.

- Đây là… Sói thúc?

Từ trong mạch suy nghĩ đi ra, Thi Sách thấy Liễu Như Yên xoa xoa nắm đấm và giương mắt nhìn mình, hai chân hắn theo bản năng lùi lại từng bước, nói to:

- Cô cô.. Cái đồ vũ phu tính mưu hại chồng. Cô có tin ta la lên cho tất cả mọi người biết không?

Chứng kiến cử động của hắn, khóe môi đỏ mọng của Như Yên khẽ cong lên. Hai chân thon dài chầm chậm bước tới, tay thì khoanh trước ngực, miệng khinh khinh nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!