Chương 22: Vô đề 2x

Đột nhiên, một thanh âm chấn động trời đất vang lên:

- Biển Học Vô Biên. (Học Hải Vô Nhai, Lý Bạch)

Lời vừa dứt, cả không gian hư ảo bỗng chốc nứt nẻ, dị tượng dần hóa hư vô.

- Không ổn! Là Võ Quân.

Nhận ra kẻ đến bất thiện, hai tay của Liễu Như Yên liền kết ấn. Tuy nhiên một cỗ uy áp vô hình lướt qua, nó mạnh đến mức khiến huyết khí trong nàng dao động không ngừng, còn thân thể thì đung đưa qua lại không cách nào đứng vững.

Linh Khí thất thoát ngày càng nhiều, nên không thể ngự khí phi hành, cơ thể của Liễu Như Yên lập tức rơi xuống mặt đất.

Sói và Điểu đang căng não nghĩ cách ứng phó với hàng nghìn hàng vạn chiếc lá tựa như lưỡi kiếm kia, thì bất chợt thấy chúng nó hóa khí và bốc hơi đi.

Cả khu rừng cũng không khác gì mấy.

Chỉ trong một cái chớp mắt, nó đã tan biến để lại một thân ảnh kiều diễm từ trên bầu trời rơi thẳng xuống mặt đất và dội lên một tiếng:

- Đùng!

Cả hai người còn ngơ ngác, chưa định hình được mọi chuyện thì bỗng nghe thanh âm của tiểu thư cất to:

- Caaaaaa!

Gia Mỹ vừa gọi to, vừa dùng hết sức lực bình sinh chạy về phía của thân ảnh đang đứng ngơ ngác ngước nhìn lên bầu trời.

- Lấy Kiên Trì Làm Bến. (Cần Thị Ngạn, Lý Bạch)

Những lời này vang vào tai thì cũng là lúc thân ảnh đang đứng bất động kia chợt lung lay và ngã phịch ra sau.

Tuy nhiên, Gia Mỹ đã chạy tới kịp và đỡ lấy thân ảnh này.

- Ca! Huynh không sao chứ?

Nghe giọng nói dịu dàng như đường mật ấy, Thi Sách thở phào và khẽ lắc đầu, đáp:

- Huynh không sao. Muội có sao không? Vừa nãy rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Liễu Như Yên đâu?

Gia Mỹ cũng thở phào nhẹ nhõm và chỉ tay về một cái hố đang có khói bụi bốc lên, nói:

- Muội cũng không sao. À mà Ả yêu tinh đang nằm trong đó.

Lời của nàng vừa dứt thì có một hắc y nhân từ trong hố nhảy lên.

Vừa lên được bên trên, Liễu Như Yên liền ôm bụng và khụy gối xuống mặt đất.

- Chết tiệc! Mình gãy mất ba cái xương sườn rồi.

Không quan tâm lắm đến mọi vật xung quanh, sau khi lau đi vết tinh huyết còn đọng ở khóe môi, nàng giương ánh mắt hoảng sợ nhìn lên trời, trong lòng thì không ngừng gợn sóng:

- Một khi Dị Tượng hoàn toàn thành hình, thì chỉ có Dị Tượng mới phá được Dị Tượng.

- Mặc dù Dị Tượng của mình thuộc loại Bán Dị Tượng, nhưng để phá được nó và khiến mình không kịp trở tay thì một tên Võ Quân có thực lực tầm thường không thể nào làm được điều này.

Nghĩ tới đây, Thần Ý của Như Yên liền quét ngang quét dọc khắp nơi. Không để nàng thất vọng, từ phương xa, một ông lão đang chầm chậm đi tới.

Thấy gương mặt của ông lão, nàng trừng to hai mắt và há hốc miệng:

- Không thể nào. Không thể nào. Tuyệt đối không thể nào. Vì sao tên Võ Quân này là Hiệu Trưởng?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!