Chương 9: (Vô Đề)

Một ngày nọ trong giờ thể dục, thầy giáo bảo tôi và Tạ An đi lấy dụng cụ thể thao trong phòng dụng cụ.

Trên đường đi thì gặp Giang Chỉ. Cậu ta mặc áo hoodie xanh đậm, vừa thấy tôi liền quay mặt đi hướng khác.

Phía sau cậu ta là thằng bạn thân đi theo nhiều năm, kéo tay áo cậu rồi hét lên:

"Anh Giang, người cậu thầm mến—"

Chưa kịp nói xong đã bị Giang Chỉ bịt miệng lại, đôi mắt lộ rõ vẻ hung hăng, mang theo cảnh cáo.

"Đi thôi, bạn cùng bàn."

Tạ An kéo tay tôi, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười.

Bóng dáng Giang Chỉ bị Tạ An che mất.

Trong phòng dụng cụ, tôi lấy ra bức thư tình đã giấu kỹ từ lâu, không thèm khách khí mà ném thẳng vào lòng cậu ta.

Người viết bức thư là một nữ sinh lớp khác, trông rất dễ thương, hai tay chắp lại nhờ tôi đưa cho Tạ An, tôi cũng không cưỡng lại được mà nhận lời.

Tạ An vuốt nhẹ bì thư, đẩy gọng kính:

"Cậu đưa cho tôi à?"

"Không phải."

Tôi cầm mấy quả bóng rổ trên giá xuống.

"Hừ."

Một tiếng cười thấp vang lên, kèm theo tiếng "xoạt" xé giấy.

Bức thư tình được viết cẩn thận liền hóa thành những mảnh vụn như hoa tuyết.

Cậu ta ép tôi dựa vào tường.

Tròng kính phản chiếu ánh sáng yếu ớt, khiến cậu ta trông lạnh lùng và xa cách.

"Thẩm Ninh, cậu không nhìn ra à?"

"Tôi nhìn ra rồi."

Tôi lưng tựa tường, bình tĩnh nhìn cậu:

"Khóe mắt cậu còn dính gỉ mắt."

Mặt Tạ An lập tức đen lại.....

Sau bữa tối, lúc tôi xuống tầng đổ rác.

Ở góc hẻm đầu ngõ vang lên tiếng mèo kêu thảm thiết.

Rác rưởi vương vãi, âm thanh kim loại va chạm lách cách.

Một lúc sau, từ trong ngõ lao ra 5-6 con mèo, trong đó có một con béo ục ịch, giờ đây mặt mày hoảng hốt, kêu "meo ao" một tiếng rồi chạy vụt qua chân tôi.

Cha mẹ ơi, con mèo này chẳng phải là "đại ca" ở khu tôi sao? Có thể nói cả khu đều sợ nó.

Thân hình to béo của nó có được là nhờ biết co biết duỗi: gặp người thì lăn bụng ra xin ăn, gặp đồng loại thì giơ vuốt đ.ấ. m đá không nương tay.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!