Xem ra dạo gần đây tôi sống quá yên ổn, quên mất Giang Chỉ là trùm trường.
"Thẩm Ninh."
Thiếu niên đứng ở cửa, giọng có phần sốt ruột và thiếu kiên nhẫn:
"Cậu ra đây một chút."
Tôi bước tới, cầm ly nước lên mở nắp rồi hắt thẳng vào mặt Giang Chỉ.
Giang Chỉ nổi cáu, lớn tiếng gọi tên tôi.
Bụng tôi đau dữ dội, môi mím chặt. Tôi thầm nghĩ nếu Giang Chỉ dám động tay, tôi sẽ đánh lại, cùng lắm là chuyển trường sớm.
"Cậu..."
Giang Chỉ bật đèn lên. Ánh sáng chói loà kết hợp với cơn đau khiến tôi choáng váng trong giây lát.
"Đồ ngốc, tự làm mình thảm hại thế này."
Một chiếc áo đồng phục bị ném qua, vành tai trắng trẻo của cậu ấy hơi đỏ lên, hàng mi dài rũ xuống, mỗi lần chớp mắt là một giọt nước nhỏ rơi theo.
"Thật là, lớn thế này rồi còn không biết tự chú ý đến mình..."
"Chẳng phải cũng nhờ công của cậu à?"
Tôi lạnh lùng ngắt lời cậu ta.
Tôi tiến tới, nhìn thẳng vào mắt cậu ấy:
"Tôi xin lỗi vì vô tình khiến cậu mất mặt. Cũng mong cậu từ nay đừng làm phiền tôi nữa, đừng bày mấy trò chơi khăm vô nghĩa, cô lập hay trả thù tôi."
"Tôi sẽ sớm biến mất khỏi tầm mắt cậu."
"Thẩm Ninh, cậu đang nói cái gì linh tinh thế? Gì mà đừng làm phiền?!"
Ánh mắt Giang Chỉ chất chứa tức giận, sải bước tới. Tôi còn tưởng cậu ấy định đánh tôi, nhưng lại nghe cậu lặp đi lặp lại mấy tiếng "Cậu...", rồi cột áo khoác quanh eo tôi.
Cuối cùng, cậu nhét vào tay tôi một gói gì đó, mắt hơi ửng đỏ, quay lưng bỏ đi.
Tôi cúi đầu nhìn xuống, là gói băng vệ sinh tôi hay dùng.
Hóa ra vừa nãy cậu ta đi mua cái này!?
Tôi cứ tưởng Giang Chỉ từ nay sẽ không tới tìm tôi nữa.
May mà mai là cuối tuần, tôi cố chịu đựng cơn đau bụng lê lết về đến nhà, tắm rửa xong thì mới phát hiện quần mình dính bẩn.
Thì ra lúc nãy cậu ấy buộc áo khoác cho tôi là vì lý do này.
Lục tung ngăn kéo, chẳng thấy viên ibuprofen nào.
Cơn đau khiến mồ hôi lạnh túa ra, thái dương giật "thình thịch", buồn nôn, cả nhà chỉ có mình tôi, chỉ biết cố gắng cắn răng chịu đựng.
Tôi nằm xuống giường, đắp chăn, nhắm mắt lại — bên cửa sổ vang lên một tiếng "meo~" đầy khó chịu.
Tôi ngước lên, là mèo tam thể.
Nó nghiêng đầu, vẫy đuôi, giũ tai, trông có vẻ bực bội.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!