Chương 4: (Vô Đề)

Tôi kịp thời túm lấy con mèo tam thể đang giơ vuốt loạn xạ, miễn cưỡng đẩy người ra ngoài rồi nhanh như chớp đóng cửa lại.

"Còn hung dữ nữa, tao vứt mày ra ngoài đấy."

Tôi hạ giọng đe dọa.

Giang Chỉ tức muốn nổ phổi:

"Được lắm! Vì tên đàn ông kia mà quay mặt với tôi, Thẩm Ninh, giỏi lắm! Cậu dám vứt tôi ra ngoài!"

Ngoài cửa vang lên giọng nói trong trẻo, ấm áp, còn mang theo chút ý cười:

"Thẩm Ninh hình như đang bận, vậy tôi nói ngắn gọn thôi, cuối tuần cậu có thời gian không?"

"Không có."

Tôi thẳng thừng từ chối.

"... Tôi biết điểm yếu của Giang Chỉ rồi."

Tôi sững người, nhìn xuống con mèo nhỏ trong tay cũng đang ngừng giãy giụa.

"Ồ, vậy thì có."

Giang Chỉ lập tức phát điên:

"Đệt nhà cậu! Thẩm Ninh, đợi đấy... ưm..."

Tôi bịt miệng nó lại:

"Chửi bậy quá rồi."

Mèo tam thể u oán nhìn tôi, tôi thì coi như không thấy gì.

Không ngờ được, nó vùng ra khỏi tay tôi, trèo lên tường, nghiến răng ken két để lại một câu:

"Tạ An c.h.ế. t tiệt, đợi đấy, nếm thử tuyệt chiêu 'mèo đ.ấ. m móng vuốt' của ông đây!"

Tôi có hơi tiếc nuối, mấy ý tưởng trong đầu tôi giờ chẳng thể thực hiện lên người nó được nữa rồi.

Khoan đã, tôi chợt nhớ ra Giang Chỉ hình như đi tìm Tạ An thật rồi.

Tôi vội chạy đi tìm Tạ An, chạy mấy ngã tư mới phát hiện — tôi chạy nhầm hướng!

Hôm sau, Tạ An đến thu bài tiếng Anh với cái mặt đầy vết cào.

Tôi ngạc nhiên:

"Mặt cậu sao thế?"

"Bị con mèo hoang nào đó đi ngang cào một phát."

Tạ An xoa xoa ấn đường:

"Chắc nó ghen tị vì tôi đẹp trai hơn nó."

Tôi: Mẹ cậu biết cậu tự luyến thế này không?

Lúc đi ngang lớp, Giang Chỉ nghe thấy thì tức điên, cười lạnh:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!