"Không ghét."
Tôi nghiêng mặt đi.
"A Ninh không ghét tôi, thì tại sao không nhìn tôi?"
"Cậu mặc đồ vào trước đã."
Tôi quay lưng lại với cậu ấy — chuyện này không còn đơn giản là "ghét hay không" nữa rồi, tôi chỉ sợ mọc lẹo mắt.
Sau lưng không còn tiếng động. Tôi nghiêng đầu nhìn, khóe mắt của thiếu niên đỏ hoe, từng giọt nước mắt rơi xuống nước, b.ắ. n lên những đóa bọt nhỏ xíu.
Khụ.
Tôi dùng đầu ngón tay lau khô nước mắt cho cậu:
"Tôi không ghét cậu."
"Vậy là thích rồi."
Giang Chỉ ngẩng đầu lên, chưa để tôi kịp phản ứng đã nhào tới.
Ngay sau đó, môi tôi ấm lên.
Lúc tôi ngơ ngác nhìn cậu với vẻ mặt đắc ý, cậu lại cười:
"A Ninh đã đóng dấu thì là của tôi rồi!"
Xong đời, sao mặt tôi lại nóng như vậy?
Sáng hôm sau, tôi bị một tiếng động lớn làm cho tỉnh giấc.
Tôi vội ngồi dậy, thấy Giang Chỉ đang lật chăn, lại nhìn tôi.
Mặt cậu thoáng đỏ lên:
"Cậu... tôi..."
"Trong nhà không còn giường dư."
"Ờ."
Giang Chỉ ngây ngốc đáp.
Sau đó cậu giống như mất hồn, tôi nói gì cậu cũng làm nấy.
Cậu quên mất chuyện mình bỗng dưng hóa thành người, nhưng hai chuyện bị tôi nhìn thấy hết và chủ động hôn thì lại nhớ rõ mồn một. Còn lại thì không.
Khi vào trường, mặt Giang Chỉ càng đỏ hơn.
"Tôi... tôi sẽ chịu trách nhiệm với cậu."
Rồi cậu luống cuống bỏ chạy.
Tôi vừa bước vào lớp học, thì Tạ An ngẩng đầu nhìn tôi.
"Hôm qua cậu ở với Giang Chỉ?"
"Ừm."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!