Khỉ ốm hoảng sợ quay đầu lại, thân hình cấp tốc lui về phía sau, Giang Hành Chu duỗi tay về phía trước, phân giải lực lượng xé cổ áo Khỉ ốm thành nhiều sợi nhỏ, xẹt qua đầu tóc đen nhánh của Giang Hành Chu.
Khỉ ốm đột nhiên co người, thân hình bỗng nhiên biến mất, giây lát sau xuất hiện ở chỗ xa hơn:
"Mày quả nhiên không phải hệ lực lượng!"
Hắn như nghĩ đến cái gì, sắc mặt dữ tợn lại cuồng vọng:
"Ha ha ha, mày truy tao như vậy, không bằng đi xem con vợ bảo bối của mày, hiện tại chỉ sợ bị ăn đến không còn xương!"
"À? Ông đang nói tôi sao?" Phía sau hắn vang lên giọng nữ ôn nhu,
"Chú Hầu, cẩn thận phía sau nha!"
Khỉ ốm không chút nghĩ ngợi thuấn di về phía trước, nhưng vừa dừng chân thì trong nháy mắt đóa hoa trắng xuất hiện, một mùi hương theo đó mà từ từ bay ra.
Thân hình hắn giống như TV cũ lập lòe một chút, lần thứ ba mạnh mẽ thuấn di.
"Dị năng thứ hai là thuấn di sao?" Giọng Thích Miên mang theo điểm bừng tỉnh,
"Ông quả nhiên sớm biết rằng nơi này có dị chủng cấp hai."
Dị chủng Ôn hôn cấp hai, đặc điểm là nụ hoa thật lớn, lúc hoa nở rộ sẽ tản ra thanh hương, loại hương này sẽ mê hoặc tâm trí con người, đồng thời là trí mạng nhất đối với dị năng giả —— ức chế.
Dị năng giả ngửi được mùi hoa trước tiên sẽ mất đi khống chế dị năng của mình, hút vào mùi hoa nhiều ít sẽ quyết định thời gian mất đi dị năng dài ngắn, Khỉ ốm hiển nhiên là biết điểm này nên khi đóa hoa nở rộ, hắn nín thở, vì vậy vẫn có thể sử dụng dị năng thuấn di.
Giang Hành Chu đã lần thứ hai theo sát thân mình, Khỉ ốm hấp hấp tấp ứng đối, tức giận mắng:
"Các người sớm có chuẩn bị?"
"Nghe được A Lương và thím Cầm kêu thảm thiết thì hiểu được, A Lương hệ thổ phòng ngự cực mạnh, thím Cầm hệ chữa trị có thể nhanh chóng khôi phục, tuyệt đối sẽ không trong vài phút ngắn ngủi mà bị công phá phòng tuyến, trừ phi ông ở sau lưng đánh lén."
Chủy thủ trong tay Thích Miên tung bay, vừa mới cắt đi cánh hoa thật lớn mới tập kích đến, quay đầu hung hăng cắt một đao trên cánh tay Khỉ ốm,
"Ông dẫn chúng tôi tới đây, mục đích không phải tìm ra ai gϊếŧ hại Phương Dũng, mà là làm những người có hiềm nghi gϊếŧ hại Phương Dũng đều đi tìm chết!"
Khỉ ốm bị chủy thủ của Thích Miên đâm trúng, chủy thủ này làm từ móng vuốt dị chủng còn có năng lực ăn mòn, từ từ ăn mòn lên miệng vết thương Khỉ ốm, hắn phân thần một cái, tay Giang Hành Chu đã ấn lên cổ hắn.
Khỉ ốm hoảng kinh ra một thân mồ hôi lạnh, một tầng đất mỏng trong chớp mắt ngăn trở tay Giang Hành Chu, nhưng trước cổ hắn một tảng lớn máu thịt vẫn như cũ bị lực lượng vô hình xé toạt một mảng to, máu tươi phun ra, đau đến hắn tức giận mắng một tiếng, trên cổ nhanh chóng sáng lên luồng sáng chữa trị.
"Loại thứ ba dị năng hệ thổ, thứ tư hệ chữa trị."
Giọng Thích Miên phát lạnh,
"Trên tay ông đến tột cùng lây dính biết bao nhiêu mạng người!"
"Thế nào, muốn báo thù cho bọn họ?" Ngữ khí Khỉ ốm thật ác liệt,
"Muốn có đồ vật thì đi đoạt lấy, bọn họ đánh không lại nên đáng chết!"
Hắn không hề lưu lực, thanh âm trở nên cực kỳ cổ quái, như một ngữ điệu nào đó thật kỳ lạ. Trước mặt Thích Miên bỗng nhiên sáng lên ánh sáng nhu hòa, cha mẹ cô mở rộng vòng tay, ôn nhu gọi tên cô, hương khí thổi từ bên người họ tới.
"Miên miên, con gái ngoan của chúng ta ......"
Tay phải Khỉ ốm biến thành một gai đất sắc nhọn, đâm vào sau lưng Thích Miên.
Thích Miên ánh mắt lạnh nhạt, không lưu tình chút nào mà cắt ngang yết hầu cha mẹ, chủy thủ trên tay hoa một vòng tung ra phía sau lưng.
Khỉ ốm bị trúng chủy thủ, khóe mắt muốn nứt ra:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!