Chương 9: (Vô Đề)

Sở Anh Hoa tìm thấy Lạc Đình Sương ở Hàn Ngọc Trì.

Hàn Ngọc Trì nằm ở nơi hẻo lánh nhất phía tây Trục Nguyệt Đỉnh, linh khí dồi dào, vì thế Lạc Đình Sương đặt đôi mắt của Nguyễn Trường Tinh ở đây, dùng linh khí ôn dưỡng.

Không gian tĩnh lặng, hàn khí lượn lờ.

Giữa làn sương lạnh chỉ có một bóng dáng bạch y phiêu dật, gió núi khẽ vén vạt áo và đuôi tóc y, tựa tiên nhân thoát tục.

Nhưng khoảnh khắc này, Sở Anh Hoa lại cảm thấy sư đệ của mình cô độc đến lạ, dường như cả thế gian chỉ còn lại một mình y.

Y trước nay vốn cô độc và cao ngạo, nhưng lần này, sự cô độc ấy lại đan xen thứ gì đó phức tạp hơn—có lẽ là bi thương, có lẽ là bất lực.

"Sư huynh, ta đã lấy lại đôi mắt cho Tinh Nhi. Đợi khi trở về, nó sẽ không còn phải chịu cảnh mù lòa nữa." Lạc Đình Sương cất giọng, giờ khắc này, y mới thật sự giống một sư đệ đang tâm sự với sư huynh của mình.

Y lại nói: "Ta vẫn luôn muốn tìm nó trở về, bất kể bao nhiêu năm.

"Sở Anh Hoa vốn đến để hỏi xem có nên lập mộ, chôn di vật cho Nguyễn Trường Tinh hay không. Nhưng khi nghe những lời này, hắn không sao mở miệng được nữa. Hắn trầm ngâm rồi nói:"Chuyện này rất khó… Người rơi vào Tế Đọa Uyên, linh hồn e rằng đã bị liệt hỏa thiêu rụi gần như không còn.

Huống hồ, thần hồn của nó vốn dĩ đã không trọn vẹn."

Sở Anh Hoa không phải muốn dội gáo nước lạnh vào Lạc Đình Sương, nhưng từ những gì sư đệ làm trong hai ngày qua, hắn biết rõ đối phương sẽ không từ bỏ.

Sư đệ của hắn, trước nay luôn cố chấp.

Người ngoài chỉ biết đến Trục Nguyệt Đỉnh Lạc Tiên Quân tài hoa trác tuyệt, thanh lãnh cao ngạo, nhưng lại chẳng ai hay y cũng có sự ôn nhu và cố chấp đến nhường nào.

Lạc Đình Sương nhìn đóa sen trên mặt Hàn Ngọc Trì.

Đóa sen vẫn khép lại, đong đưa giữa màn sương mờ, bên trong đặt đôi mắt mà y vừa tìm về.

Y khẽ cất lời: "Ta không phải một sư tôn tốt."

Ánh mắt y rời khỏi Hàn Ngọc Trì, hướng về nơi xa, nơi núi cao mây phủ mịt mờ, như thể chẳng có gì chân thực trước mắt.

"Cả đời này Tinh Nhi đã chịu quá nhiều khổ cực. Ta muốn tìm nó về, để nó được sống một đời trọn vẹn."

Không còn nỗi đau đớn và tàn khuyết không thể thoát khỏi. Không còn những giấc mộng đầy tra tấn, hèn hạ và khinh nhục.

Y muốn mang Nguyễn Trường Tinh trở về, cho cậu một thân thể khỏe mạnh và một cuộc sống bình yên. Để cậu có niềm vui không vướng bận, những buổi sớm chiều an nhiên vô lo. Thậm chí, để cậu được trường sinh, được yêu thương và sủng ái vô hạn.

Lạc Đình Sương nhớ về quãng thời gian Nguyễn Trường Tinh bị giam ở Trường Tông Môn khi còn nhỏ—cậu bé ấy ngồi trước cửa, ngước nhìn những tầng mây biến đổi suốt mấy ngày, ánh mắt ngập tràn vui sướng, tựa như được rải đầy những tia nắng nhỏ vụn màu vàng kim.

Y nhớ gương mặt tươi cười rạng rỡ của Nguyễn Trường Tinh khi nếm thử vị ngọt lành của chiếc màn thầu đầu tiên.

Y muốn mang cậu trở về, gìn giữ sự an tĩnh, thiên chân vô tà cùng tấm lòng chân thành thuở ban đầu của cậu. Y sẽ dựng lên một bức tường chắn, ngăn cách mọi ác ý và thương tổn, để cậu có thể an ổn lớn lên.

Sở Anh Hoa khẽ vỗ vai y, trầm giọng nói:

"Đi tìm đi. Chúng ta là người tu tiên, điều không tin nhất chính là mệnh số. Nếu đến cả người và những điều bản thân muốn bảo hộ cũng không thể bảo hộ, vậy con đường trường sinh này, đi tiếp còn có ý nghĩa gì?

"Lạc Đình Sương trước tiên đến Mật Quyển Lâu trên đỉnh Nhật Tịch, nơi lưu giữ hàng vạn sách cổ được truyền lại qua bao thế hệ tu tiên giới. Có lẽ, ở đây sẽ có ghi chép liên quan đến Đọa Uyên. Đệ tử trông coi Mật Quyển Lâu thấy y tiến vào, hơi cúi đầu hành lễ, hỏi:"Tiên quân muốn tìm đọc sách cổ sao?"

Lạc Đình Sương khẽ gật đầu.

"Đúng vậy."

Đệ tử lui xuống, nhường đường cho Lạc Đình Sương tiến vào.

Mật Quyển Lâu tựa vào vách núi mà xây, bên ngoài có hình dáng như một tòa bảo tháp, tổng cộng ba tầng, phân chia theo ba giới: Nhân, Tiên, và Ma.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!