Chương 7: (Vô Đề)

Sự sợ hãi lan tràn như một cơn ôn dịch, Nguyễn Trường Tinh không thể không nhận ra, dù rằng từ trên xuống dưới Trục Nguyệt Đỉnh đều che giấu cậu. Nhưng những cảm xúc nôn nóng, những bước chân vội vã vẫn vô tình để lộ ra một biến cố lớn sắp xảy đến.

Nguyễn Trường Tinh vốn quen dùng đôi tai để lắng nghe và thu thập tin tức. Với những sự việc sắp diễn ra, dù không ai nói thẳng với cậu, cậu vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được.

Ở trên đỉnh Tinh Nguyệt, những âm thanh tranh luận ồn ào tựa như cơn gió lùa vào tai cậu, khiến cậu chỉ mong ngọn núi này có thể yên lặng thêm chút nữa.

Chỉ còn một ngày nữa là đến sinh thần của cậu, nhưng hiện bầu không khí trong Lãm Nguyệt Điện trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết.

Tối qua, cậu nghe theo lời sư tôn, không ngồi ngoài phòng quá lâu. Khi bước vào trong, vào chính khoảnh khắc ấy, dường như cậu có thể nghe thấy những đám mây đan xen với ánh trăng, như thể từng vì tinh tú cũng đang khẽ rơi xuống.

Giấc ngủ của cậu đêm đó rất yên bình, không có mộng mị, không một hình ảnh thoáng qua trong tiềm thức. Vì thế, khi tỉnh giấc vào buổi sáng, cậu cảm thấy tinh thần mình chưa bao giờ thanh tĩnh đến vậy.

Cậu gấp gọn chăn mền, lớp vải mềm mại vẫn còn vương hơi ấm, không lâu trước đây vừa được phơi dưới ánh mặt trời. Tiến đến chiếc tủ, cậu mở ra và lấy bộ y phục hoa lệ nhất – bộ trang phục mà Lạc Đình Sương đã chuẩn bị cho cậu mặc vào sinh thần.

Trước đây, cậu từng mặc thử một lần cho Lạc Đình Sương xem, và y đã nói rất đẹp, rằng ngày sinh nhật tròn mười tám tuổi phải khoác lên mình bộ trang phục long trọng như thế.

Nguyễn Trường Tinh chậm rãi thay y phục.

Có đến ba lớp áo: bên trong là áo lót màu trắng, trung y màu đen với những họa tiết tường vân thêu nơi vạt áo, và lớp áo ngoài cùng rực rỡ sắc đỏ.

Mặc y phục, rửa mặt, vấn tóc—Nguyễn Trường Tinh cẩn thận hoàn thành từng bước theo đúng trình tự đáng lẽ phải làm vào ngày mai.

Sau đó, cậu đứng trước cửa, xoay người, lặng yên một lúc lâu. Nếu có đôi mắt, có lẽ cậu đã muốn khắc sâu cảnh vật trong phòng vào trong trí nhớ.

Cuối cùng, cậu vẫn quay đi, bước qua hành lang, lướt ngang phòng của Lạc Đình Sương, ngang qua thư sảnh nơi y thường đàn và đọc sách vì cậu.

Dựa theo con đường đã khắc sâu trong ký ức, cậu rời khỏi đỉnh Tinh Nguyệt, từng bước bước xuống những bậc đá xanh. Mỗi bước chân vững vàng và nặng nề, như chính những dấu ấn minh chứng cho quãng đời cậu đã trải qua.

Cậu hồi tưởng lại từng khoảnh khắc trong suốt năm năm qua, cảm nhận hơi thở của núi Trục Nguyệt, nơi cỏ cây vẫn sinh sôi tươi tốt.

Bậc đá trải dài bất tận, ẩn hiện dưới tán trúc xanh um, như thể không có điểm kết thúc. Nguyễn Trường Tinh chậm rãi bước đi, tựa như muốn dùng cả cuộc đời mình để đi hết con đường này.

Cuộc đời cậu có thể chia làm hai nửa.

Năm năm qua, cậu đã dùng tất cả nghị lực để gột rửa những khổ đau và khuất nhục của quá khứ, nghiền nát chúng dưới từng bước chân trên bậc đá này. Còn từ nay về sau, cuối cùng cậu cũng có thể bước lên giữa trời mây, đón nhận yêu thương và tôn trọng.

Như thế, vậy là đủ rồi.

Lãm Nguyệt Điện rộng lớn và uy nghiêm, phía trước là một quảng trường dài hàng trăm mét, nơi thường ngày các đệ tử tụ tập tu hành. Khi có đại sự cần thương nghị, đây cũng chính là nơi mọi người hội họp.

Lúc này, quảng trường náo động không yên, tiếng người xôn xao, tranh luận gay gắt chia thành hai phe đối lập.

"Anh Hoa Tiên Tôn, Trục Nguyệt Đỉnh thật sự muốn che chở một ma vật sao? Vì một người mà hy sinh mạng sống của hàng vạn sinh linh, đó chính là đạo lý đứng đầu tiên đạo của ngươi sao?

"Mục Cần Tùng dẫn đầu phe chính đạo, cùng các đại chưởng môn liên hợp với những môn phái khác trong giới tu tiên, dồn ép Trục Nguyệt Đỉnh phải giao ra Nguyễn Trường Tinh để làm vật tế cho Đọa Uyên. Sở Anh Hoa ung dung bước ra, khoanh tay đứng thẳng. Phía sau hắn, các Tiên Tôn cùng đệ tử của Trục Nguyệt Đỉnh đã sẵn sàng ứng đối."Nguyễn Trường Tinh là môn hạ đệ tử của ta.

Nếu ngay cả một đệ tử cũng không thể bảo vệ, vậy ta còn nói gì đến việc bảo vệ thiên hạ thương sinh?"

"Từ xưa tiên – ma bất lưỡng lập, chẳng lẽ Trục Nguyệt Đỉnh các ngươi muốn đi đầu phá bỏ quy tắc này sao? Đọa Uyên giáng xuống, chính là vì các ngươi thu nhận Ma tộc, khiến Thiên Đạo giáng xuống trừng phạt. Sở Anh Hoa, chẳng lẽ ngươi thật sự muốn đẩy cả Tu Tiên Giới và Nhân Giới vào nguy hiểm mà không màn đến sao?"

Những tiếng chất vấn ngày một nhiều hơn, quần chúng cũng trở nên kích động, càng lúc càng có thêm người đứng về phía nghi ngờ Trục Nguyệt Đỉnh.

"Quy củ? Nếu một quy củ không còn hợp lý, vậy phá bỏ thì đã sao? Tiên – ma chưa bao giờ là ranh giới phân định thiện ác, mà chính lòng người mới là điều quyết định. Hôm nay, các ngươi lại lấy danh nghĩa chính đạo, ép buộc một đệ tử nhỏ bé phải hy sinh để cầu lấy sự an toàn cho chính mình—chẳng lẽ đây chính là đạo lý mà người tu tiên nên tôn sùng hay sao?"

Giọng nói đầy khí phách của Sở Anh Hoa vang vọng khắp quảng trường, như một cú nện mạnh vào lòng tự tôn của các đại môn phái. Dù trong thâm tâm, họ có chút hổ thẹn, nhưng so với việc bảo toàn tính mạng, chút áy náy ấy chẳng đáng nhắc tới.

Huống hồ, bọn họ đã quá quen với việc dùng chính nghĩa làm vỏ bọc cho sự ích kỷ của mình. Trong từng trận thảo phạt, giữa những tiếng hò hét chính đạo, họ luôn đặt bản thân vào vị trí của kẻ nắm giữ lẽ phải.

Chúng ta không phải đến để giết người, chỉ là muốn bảo vệ chính mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!