Thời gian như cơn gió lướt qua bên tai Nguyễn Trường Tinh. Cậu không thể dùng đôi mắt để nhìn thấy bốn mùa luân chuyển, xuân đi thu tới, nhưng lại có thể lắng nghe bằng đôi tai, cảm nhận ánh sao ngưng tụ thành dải ngân hà, nghe nhịp tuần hoàn của nhật nguyệt sớm chiều.
Cậu nghe được thanh âm của từng đợt tuyết phủ kín Trục Nguyệt Đỉnh, nghe trong thung lũng yên tĩnh vang lên tiếng bướm chập chờn vỗ cánh giữa muôn hoa xuân, nghe từng hạt mưa mùa hạ rơi tí tách lên mái hiên…
Cậu trưởng thành nơi xa rời hỗn loạn.
Ánh trăng dịu dàng phủ lên bờ vai Nguyễn Trường Tinh, khiến sườn mặt nhu hòa của cậu càng nhuốm thêm một tầng ánh sáng mông lung. Hàng mi dài cong vút tựa như đang lưu giữ cả vầng trăng bạc. Nếu cậu mở mắt ra, có lẽ sẽ đong đầy cả ngân hà lấp lánh.
Cậu ngồi yên lặng, tựa như tiên tử Thường Nga giáng trần.
Cậu đang lắng nghe—nghe âm thanh của ánh trăng thấm vào chốn tĩnh mịch.
Ánh trăng xuyên qua nơi ẩn cư, rơi xuống nhẹ tựa tuyết đầu mùa.
Cỏ cây hữu tình được núi sông ôm trọn. Trong lòng Nguyễn Trường Tinh cũng chất chứa một vùng núi sông cuồn cuộn.
Lạc Đình Sương khoác áo choàng lên vai cậu.
Ngón tay chạm vào làn da lạnh lẽo, khẽ cất giọng:
"Ban đêm có gió lớn, vào trong thôi."
Nguyễn Trường Tinh bị y kéo vào phòng. Mấy năm nay, Lạc Đình Sương đã tìm đủ mọi cách để điều dưỡng thân thể cho cậu. Giờ đây, tinh thần Nguyễn Trường Tinh đã tốt hơn nhiều, thân thể cũng không còn gầy guộc như trước, trên mặt có thêm chút thịt, vóc dáng cũng cao lên từng năm.
Hiện tại, đã đứng đến ngang vai Lạc Đình Sương.
Chỉ còn vài ngày nữa, Nguyễn Trường Tinh sẽ tròn mười tám, đây cũng là năm thứ năm cậu ở Trục Nguyệt Đỉnh.
Năm năm này, cậu mới thực sự cảm nhận được thế nào là tháng ngày bình yên.
Lạc Đình Sương vốn ưa sự tĩnh lặng, bởi vậy đệ tử trên Tinh Nguyệt Phong không nhiều, ngày thường ngoài những sự vụ cần thiết, hiếm khi có người ngoài lui tới.
Thuở ban đầu, Nguyễn Trường Tinh không quá thân cận với Lạc Đình Sương. Thân phận thầy trò khiến cả hai đều chưa kịp thích ứng. Nguyễn Trường Tinh kính trọng và cảm kích vị sư tôn này, nhưng chưa đủ gần gũi.
Còn Lạc Đình Sương, vốn chưa từng có kinh nghiệm nuôi dạy đồ đệ, mãi đến khi Sở Anh Hoa nói với y: "Dưỡng đồ đệ cũng giống như dưỡng nhi tử, phải dỗ dành, phải quan tâm,
"y mới dần bắt đầu con đường làm sư tôn mà chính bản thân cũng không am hiểu. Sau khi lấy xong kinh thư trở về Tinh Nguyệt Phong, Lạc Đình Sương nói với Nguyễn Trường Tinh:"Vi sư lần đầu tiên làm sư tôn, có rất nhiều điều chưa làm tốt."
Nguyễn Trường Tinh kinh ngạc: "Sư tôn sao lại nói vậy? Ngài chịu thu ta làm đồ đệ đã là vinh hạnh lớn lao của ta rồi.
"Cậu dù ít giao thiệp với người khác, nhưng cũng đã nghe không ít chuyện từ những cuộc trò chuyện bên ngoài. cậu biết rõ, ở Trục Nguyệt Đỉnh, thậm chí trong toàn bộ Tu Tiên giới, những người muốn bái nhập môn hạ Lạc Tiên Quân nhiều không đếm xuể. Cậu đã vô cùng may mắn, làm sao có thể ghét bỏ việc Lạc Đình Sương làm chưa tốt chứ?"Ta thấy quan hệ thầy trò của người khác dường như rất thân cận.
"Lạc Đình Sương nói xong, bản thân cũng cảm thấy có chút không tự nhiên, như thể y—một sư tôn—đang oán trách đồ đệ của mình không đủ thân thiết với mình. Nguyễn Trường Tinh không nhận ra sự mất tự nhiên trong lời nói của Lạc Đình Sương, cậu cũng đang suy nghĩ, rồi khẽ đáp:"Sư tôn, Trường Tinh cũng là lần đầu tiên làm đồ đệ của một người. Ta cũng sợ mình làm không tốt.
"Nói xong câu đó, cả hai thầy trò bất giác bật cười. Lạc Đình Sương chỉ khẽ cong môi, ý cười nhàn nhạt, nhưng trong lòng lại cảm thấy thư thái. Y vốn không phải người dễ bộc lộ hỉ nộ, nhưng khoảnh khắc này, tâm y thật sự nhẹ nhõm. Y chậm rãi nói:"Ta luôn lo lắng mình quá nghiêm khắc với ngươi. Ngươi thường xuyên gặp ác mộng, nhưng tình nguyện tự mình gánh chịu cũng không chịu tìm đến sư tôn.
Ta đã thu ngươi làm đồ đệ, từ nay về sau, mọi chuyện đều có thể nói cho ta nghe."
Lạc Đình Sương vỗ nhẹ lên vai Nguyễn Trường Tinh, giọng điệu ôn hòa: "Về sau, nếu gặp ác mộng, liền tới tìm sư tôn.
"Hóa ra… sư tôn đều biết. Trong lòng Nguyễn Trường Tinh, ngoài cảm động còn tràn đầy vui sướng, như thể tâm cậu được ngâm mình trong ánh mặt trời mùa đông, ấm áp và dịu dàng. Giây phút này, cậu cảm thấy mình là người may mắn nhất trên đời. May mắn ấy đủ để khiến cậu quên đi tất cả bất hạnh trong quá khứ."Ta sợ sư tôn chê ta phiền." cậu nhẹ giọng nói.
"Không phiền. Đã là sư tôn, thì phải đích thân chăm lo cho đồ đệ. Huống hồ, ngươi là đồ đệ duy nhất của ta."
Duy nhất—một từ thật đẹp, khiến lòng Nguyễn Trường Tinh như được phủ lên một lớp ánh sáng dịu dàng.
Câu nói ấy khiến cậu cảm thấy bản thân sẽ mãi được che chở, được bảo vệ. Dù sau này sư tôn có nhận thêm đồ đệ hay không, thì ân tình này, cậu sẽ vĩnh viễn khắc ghi—như cây khô gặp mùa xuân, như một tia ấm áp giữa ngày đông lạnh giá.
Dưới mái đình vọng nguyệt, nơi tiếng đàn vang vọng, Nguyễn Trường Tinh say mê chăm sóc hoa cỏ. Cậu yêu thích cỏ cây, hoa lá, nên Lạc Đình Sương thường mang đến cho cậu những hạt giống quý hiếm. Tuy nhiên, vì hạt giống quá mức tinh tế, cậu gieo trồng đã lâu nhưng vẫn không thấy mầm non.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!