Chương 55: (Vô Đề)

Ráng hồng cuộn trào, từ phía tây quét ngang bầu trời, lan rộng như lửa cháy trên đồng hoang.

Bầu trời như một chiếc vung lớn, khép chặt, nhốt tất cả mọi người bên trong.

Ánh hồng chiếu rọi trên gương mặt bọn họ, mang theo cảm giác áp bách nặng nề. Những kẻ tu vi thấp thậm chí đã bắt đầu cảm thấy khó thở.

Hiện tượng dị thường này đến quá đột ngột, không ai có thể giải thích, nhưng cũng chẳng ai ngốc nghếch đến mức nghĩ rằng đây chỉ là một cảnh hoàng hôn bình thường.

"Thiên hỏa xuất hiện, đại hung giáng xuống!"

Sở Anh Hoa và Lạc Đình Sương liếc nhau. Khi xưa, chưởng môn

-cũng chính là sư tôn của hai người bọn họ

-từng nhắc đến hiện tượng này. Thiên hỏa lan tràn như lửa dữ, nhân gian ắt sẽ gặp đại kiếp nạn.

Mà thiên hỏa, chính là khúc dạo đầu cho sự giáng lâm của Đọa Uyên Chi Hỏa.

Tương truyền, thuở thượng cổ, thần linh giáng thiên hỏa xuống nhân gian để trừng phạt tội nghiệt, thanh tẩy thế gian

-đó chính là thiên phạt.

Thiên hỏa rơi xuống đất, hóa thành vực sâu, chính là Đọa Uyên. Khi nào nhân gian tội ác chất chồng, không thể cứu vãn, Đọa Uyên Chi Hỏa ắt sẽ trỗi dậy, quét sạch cõi thế trong một trận thanh tẩy khốc liệt.

Trăm triệu năm tháng trôi qua, Đọa Uyên vì hấp thu quá nhiều linh hồn tà ác mà dần biến chất, trở thành ngọn lửa tham lam nuốt chửng linh hồn nhân loại.

Những kẻ mang tâm địa khó lường, vì mưu đồ riêng, đã dâng hiến linh hồn cho nó, lập khế ước tà ác, khiến hạo kiếp diệt thế bùng phát. Khi đó, tiên

- ma hai đạo buộc phải liên thủ, phong ấn Đọa Uyên sâu dưới lòng đất.

Thế nhưng, Đọa Uyên sâu đến đâu, chưa từng có ai chứng kiến. Ngọn lửa của nó có thể thiêu đốt bao lâu, cũng không ai biết.

Mặt đất chấn động dữ dội, những vết nứt thô ráp từ dưới chân lan tràn đến Thăng Tiên Đài.

Giây phút này, thời gian như quay ngược ba mươi tư năm trước

-khi tàn tích sụp đổ, ánh lửa nóng rực phản chiếu trong mắt Nguyễn Trường Tinh.

Khi đó, cậu không thể nhìn thấy gì.

Cậu chỉ nghe được tiếng sụp đổ của Thăng Tiên Đài, cảm nhận sóng nhiệt phía sau lưng như muốn nuốt chửng cả thân thể.

Cảm giác sợ hãi từ quá khứ đột nhiên ập đến.

Tận sâu trong linh hồn, một đoạn ký ức mơ hồ dần hiện lên. Khi ấy, cậu chỉ là một tia tàn hồn trong khe hở địa ngục, bị ác ma dụ dỗ, suýt rơi vào cạm bẫy. Nhưng nhờ chút ý thức còn sót lại, hắn đã trốn vào kẽ đá vách vực, như một hạt giống vùi sâu vào lòng đất.

Cậu vô thức siết chặt tay Lạc Đình Sương.

Lạc Đình Sương lập tức bao lấy tay cậu, ánh mắt chăm chú, vẻ mặt không chút dao động.

Chính y đã đưa cậu thoát khỏi vực sâu. Y biết cậu sợ hãi nhường nào.

Xa xôi nơi nhân gian, những thôn trang cũng bị hồng quang bao phủ. Gà vịt kêu loạn, chó sủa điên cuồng, bầy heo hoảng loạn chạy tứ tán.

Một lão nhân tóc bạc, lưng còng, chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời rực cháy, khẽ thở dài:

"Thiên hỏa giáng lâm, nhân gian tất gặp kiếp nạn!"

Có kẻ hoảng sợ hét lên:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!