"Là ta đã phái người truy đuổi các ngươi, là ta ra lệnh nghiền nát tro cốt của Dạ Lâm Uyên. Ta muốn phá hủy hy vọng cuối cùng của nàng, để nàng ngoan ngoãn trở về bên cạnh ta. Ta muốn nàng hiểu rằng, chỉ có ta mới có thể bảo vệ nàng, chỉ có ta mới có thể cho nàng một cuộc sống vô ưu vô lo."
"Nhưng vì sao?"
Giọng nói của Từ Dật Thanh trở nên gấp gáp, hắn ôm đầu, gần như điên cuồng tự hỏi:
"Vì sao nàng thà chết cũng không muốn trở lại bên cạnh ta? Vì sao?
"Ta cũng yêu ngươi cơ mà! Dẫu hao tốn vài thập niên, hắn vẫn không thể tìm ra đáp án.... Nguyễn Trường Tinh gạt tay Lạc Đình Sương, bước lên phía trước, ánh mắt kiên định đối diện với Từ Dật Thanh."Bởi vì mẫu thân ta chán ghét ngươi, hận ngươi.
Ngươi không xứng đáng nhắc đến tên của mẫu thân ta."
Đôi mắt Từ Dật Thanh tràn ngập oán độc, hắn nhìn chằm chằm Nguyễn Trường Tinh như muốn xé nát đối phương.
"Là ngươi, là ngươi và Dạ Lâm Uyên! Là Dạ Lâm Uyên đã mê hoặc nàng! Đám ma đạo các ngươi giỏi nhất là làm loạn lòng người!"
Hắn cười gằn, sát ý tràn ra từ từng lời nói:
"Nếu ta có thể giết Dạ Lâm Uyên, ta cũng có thể giết ngươi."
Khoảng cách giữa hắn và Nguyễn Trường Tinh chưa đầy hai mét, vừa dứt lời, hắn lập tức vươn năm ngón tay, chộp thẳng về phía cổ Nguyễn Trường Tinh.
Chỉ là, Lạc Đình Sương còn nhanh hơn hắn một bước.
Hàn quang lóe lên, lưỡi kiếm Phất Tuyết lạnh băng sắc bén đã để lại một vệt máu. Từ Dật Thanh vội vàng lùi lại, khó khăn lắm mới ổn định thân hình. Hắn giơ tay lên nhìn, một vết kiếm xuyên thẳng qua lòng bàn tay phải. May mà hắn rút tay kịp, nếu không, bàn tay e đã bị chém đôi.
Làn khí lạnh từ vết thương từng đợt, từng đợt xâm nhập vào huyết nhục và kinh mạch, khiến cơn đau càng thêm nhức nhối.
Lạc Đình Sương mặt không biểu cảm, giọng nói còn lạnh hơn kiếm khí của Phất Tuyết:
"Ta đã nói rồi, không ai được phép động đến hắn dù chỉ một chút. Từ Dật Thanh, hôm nay ngươi nhất định phải bỏ mạng tại đây.
"Sự cứng rắn trong thái độ của y khiến những người xung quanh không khỏi e dè. Nhưng đúng lúc này, Nguyễn Trường Tinh nhẹ nhàng kéo tay áo Lạc Đình Sương. Cậu ngước mắt nhìn sư tôn, giọng nói kiên định:"Sư tôn, hãy để ta tự tay giết hắn, vì cha mẹ báo thù.
"Lạc Đình Sương tự nhiên không muốn để Nguyễn Trường Tinh nhuốm máu. Tinh nhi của y quá mức trong sạch, nếu có thể, y nguyện thay cậu giết sạch tất cả kẻ đáng chết. Nhưng y cũng muốn thỏa mãn mọi nguyện vọng của cậu. Nếu cậu muốn tự tay đâm chết kẻ thù, vậy thì y sẽ để cậu làm. Y nhẹ nhàng siết chặt ngón tay Nguyễn Trường Tinh, băng giá tan chảy, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng."Được."
...
Trường Sinh Kiếm rời vỏ.
Vạn vật hữu linh, pháp khí của người tu tiên phần lớn đều thông linh trí, có thể cảm nhận được cảm xúc của chủ nhân.
Thân kiếm khẽ run, vang lên những tiếng ù ù, tựa hồ mang theo ý chờ đợi không kìm nén được.
Hôm nay, Nguyễn Trường Tinh khoác trên mình bộ trường bào màu xanh biếc trang nhã, tà áo dài chạm đến mu bàn chân, cử động nhẹ nhàng lưu loát, càng tôn lên thân hình thon dài, thẳng tắp.
Mái tóc đuôi ngựa buộc cao rủ xuống như tơ, khẽ lay động cùng vòng eo nhỏ gọn.
Mặt mày tú lệ, như thể bước ra từ bức họa, khuynh thành tuyệt thế.
Đến khi thực sự giao đấu, Từ Dật Thanh mới nhận ra bản thân đã xem thường Nguyễn Trường Tinh.
Hắn bị ép lùi từng bước, trên người dần dần xuất hiện nhiều vết thương, nhưng hắn không cam lòng. Hắn nhất định phải kéo Nguyễn Trường Tinh cùng xuống địa ngục.
Nàng đã chết rồi, vậy Nguyễn Trường Tinh dựa vào cái gì mà còn có thể sống?
Bị ngăn cản nhiều lần, Từ Dật Thanh quay đầu nhìn Vương Cầm giữa đám người quan chiến, lạnh giọng nhắc nhở:
"Đừng quên ước định của chúng ta."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!