Chương 52: (Vô Đề)

Tu Tiên giới hiếm khi triệu tập Liên Minh Đại Hội. Lần này, tất cả các môn phái, dù lớn hay nhỏ, đều bắt buộc phải tham gia. Dù là một môn phái vô danh nơi góc xó xỉnh, cũng phải cử người đến góp mặt. Nếu không liên quan đến đại sự tồn vong, chẳng ai muốn vượt ngàn dặm mà đến.

Huống hồ, tu sĩ chỉ cần niệm khẩu quyết là có thể truyền tin tức, hà tất phải hao tâm tổn sức như vậy?

Nhưng lần này, Trục Nguyệt Đỉnh lấy thân phận đệ nhất Tu Tiên giới phát lệnh triệu tập, khiến các môn phái vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc, đồng thời cũng cẩn trọng chuẩn bị.

Liên Minh Đại Hội dự định tổ chức sau năm ngày.

Hôm đó, Sở Anh Hoa cùng Lý Ký Bạch đứng ngoài điện, ngước nhìn Trục Nguyệt Đỉnh cao vút giữa mây, nơi từng đàn bạch hạc vỗ cánh lượn quanh. Quảng trường trước Lãm Nguyệt Điện rộng lớn vô biên, kéo dài thẳng đến tận mây xanh. Cây cổ mai trước điện vẫn khẽ lay động, nở rộ từng đóa hoa.

Sở Anh Hoa bất giác nhớ lại ngày hôm ấy

-Lạc Đình Sương đã đặt Nguyễn Trường Tinh lên thân cây, làm ra chuyện bị thế nhân xem là bội luân. Nhưng hắn đã sớm biết.

Hắn đã sớm biết tình cảm của Lạc Đình Sương dành cho Nguyễn Trường Tinh đã vượt xa quan hệ thầy trò bình thường.

Hắn thậm chí cảm thấy vui mừng

-vui mừng vì một đôi có tình nhân, cũng vì Lạc Đình Sương có được dũng khí mà hắn không có.

Hắn lặng lẽ dời ánh mắt, nhìn sang sườn mặt của Lý Ký Bạch.

Lý Ký Bạch có đôi vành tai mượt mà, nghe nói như vậy tượng trưng cho phúc khí. Giữa vành tai còn có một nốt ruồi nhàn nhạt, trông như nét bút lông nhẹ nhàng điểm lên, không quá rõ ràng, nhưng lại khiến lòng bàn tay Sở Anh Hoa bất giác nóng lên. Hắn bỗng muốn vươn tay chạm vào.

Ánh mắt quá mức chăm chú khiến Lý Ký Bạch phát hiện, hắn nghiêng đầu, đối diện với Sở Anh Hoa.

"Sư tôn, có chuyện gì sao?

"Sở Anh Hoa chỉ khẽ lắc đầu, nhưng ánh mắt vẫn không hề rời đi dù chỉ một chút. Cuối cùng, hắn không kiềm chế được mà nâng tay, dừng lại trên vai Lý Ký Bạch. Lòng bàn tay áp sát vào làn da nơi cổ hắn, ngón cái nhẹ nhàng lướt qua đường nét cằm, cố ý vô tình chạm đến vành tai. Hắn cảm nhận được sự co rút rất khẽ của làn da dưới tay mình."Sư tôn muốn vĩnh viễn cùng Tiểu Bạch ở bên nhau.

"Hắn nói. Ánh mắt Lý Ký Bạch khẽ dao động, hắn không hiểu vì sao sư tôn lại đột nhiên nói lời này, nhưng trong tiềm thức lại nhận ra, những lời này khác với ngày thường. Có lẽ ẩn chứa một tầng ý nghĩa khác."Tiểu Bạch có hiểu không?

"Lý Ký Bạch cúi thấp mặt, như thể đang nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này. Hắn luôn như vậy, đối với bất kỳ chuyện gì cũng đều thật lòng xem xét. Một lát sau, hắn nhìn thẳng vào mắt Sở Anh Hoa, đáp:"Ký Bạch... không rõ.

"Hắn đương nhiên không rõ. Nhìn thì có vẻ như là vị đại sư huynh của Trục Nguyệt Đỉnh, ôn hòa như trời quang trăng sáng, nhưng thực ra, ngoài Trục Nguyệt Đỉnh ra, chưa từng có bất kỳ ai hay sự việc nào thật sự chạm đến lòng hắn. Tình cảm hắn dành cho mọi người trong Trục Nguyệt Đỉnh đều bình đẳng, ngoại trừ Nguyễn Trường Tinh là người duy nhất hắn thiên vị. Ngoài ra, chưa từng có ai, cũng chưa từng có bất kỳ thứ tình cảm nào khác làm xao động tâm hắn. Sở Anh Hoa bỗng nhiên khẽ cười:"Không rõ cũng không sao, sư tôn sẽ từ từ giảng giải cho ngươi."

Bàn tay hắn lướt dọc theo sườn mặt Lý Ký Bạch, dịu dàng m ơn trớn mái tóc của hắn.

"Bất tri bất giác, Tiểu Bạch đã cao ngang với sư tôn rồi. Ta vẫn luôn nhớ rõ ngày mang ngươi về đây. Khi đó, ta ôm ngươi bước qua bậc thang dài trước sơn môn, ngươi im lặng dựa vào vai ta, không nói một lời. Ta tưởng rằng ngươi đã ngủ, nhưng thực ra, ngươi đang lặng lẽ rơi nước mắt."

Trong ký ức của Sở Anh Hoa, đó là lần cuối cùng Lý Ký Bạch khóc

-vì được đưa ra khỏi biển lửa, vì một đường trốn chạy cùng lão thái giám. Nay bị hắn nói thẳng ra như vậy, trong lòng Lý Ký Bạch không khỏi có chút ngượng ngùng.

Sở Anh Hoa nhìn thấy rõ sự biến hóa trong ánh mắt hắn, chỉ cảm thấy Tiểu Bạch như thế nào cũng đều đẹp. Chẳng lẽ ái mộ chính là khi có một sợi dây vô hình nối liền hai người ư?

Hắn vừa động, lòng ta liền loạn.

"Tiểu Bạch, lần này liên minh đại hội, e rằng sẽ không được yên bình. Ngươi phải hứa với sư tôn, bất luận tình cảnh ra sao, trước tiên đều phải bảo vệ tốt bản thân."

Hắn mang theo chút nghiêm túc, tựa hồ nếu Lý Ký Bạch không đáp ứng thì sẽ không bỏ qua. Lý Ký Bạch chậm rãi gật đầu.

Sở Anh Hoa đã đoán trước liên minh đại hội lần này sẽ không yên bình, nhưng hắn vạn lần không ngờ, đây lại là khởi đầu cho một hồi đại họa kinh thiên động địa.

Mà lời hứa trước đó của Lý Ký Bạch, chung quy cũng chỉ là một câu đáp ứng bằng miệng mà thôi.....

Ngày diễn ra liên minh đại hội.

Bầu trời xanh thẳm bị vô số ánh kiếm xé rách, từng đạo thân ảnh lần lượt phá không mà đến, đáp xuống trước sơn môn Trục Nguyệt Đỉnh. Các môn phái lần lượt gật đầu chào hỏi nhau, sau đó dẫn theo đệ tử trong môn bước lên bậc đá rộng lớn để nhập môn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!