Trên giấy viết thư chỉ có một dòng chữ:
"Nam Hà trấn, sông nhỏ, thôn Trần Sinh."
Nguyễn Trường Tinh kẹp tờ giấy mỏng giữa hai ngón tay, trong lòng suy ngẫm về ý nghĩa ẩn sau dòng chữ ấy.
Rất rõ ràng, đây là tên một nơi, có lẽ còn là tên một người. Nhưng hắn ta có liên quan gì đến chuyện của cha mẹ cậu?
Mải suy nghĩ, cậu khẽ nhíu mày, ngón tay vô thức siết chặt, để lại một vết cong mờ nhạt trên mép tờ giấy.
Trong cơn hoang mang, một đôi tay lạnh chạm nhẹ lên vai cậu.
Hơi thở quen thuộc len lỏi vào thần kinh căng thẳng của Nguyễn Trường Tinh, khiến cậu theo bản năng thả lỏng.
Cậu hơi nghiêng người, tựa lưng vào Lạc Đình Sương, nhắm mắt lại, khẽ thì thầm:
"Sư tôn..."
Lạc Đình Sương cúi người, hoàn toàn ôm cậu vào lòng, tư thế quấn quýt đầy thân thuộc.
Nguyễn Trường Tinh yêu thích hoa cỏ, trên Trục Nguyệt Đỉnh có vô số linh thảo sinh trưởng tươi tốt. Chỉ cần hấp thụ tinh hoa thiên nhiên, chúng có thể tự do phát triển thành cả một mảng xanh mướt.
Cậu luôn thích tìm kiếm những nơi như vậy, giống như khám phá ra bí mật, tìm được rồi thì vui vẻ nằm giữa những bụi hoa phơi nắng. Bởi vậy, trên người cậu lúc nào cũng vương vấn hương hoa cỏ và ánh mặt trời.
Lạc Đình Sương vì hơi ấm trên cơ thể cậu mà mê mẩn, cũng bởi mùi hương ấy mà đắm chìm.
Y nhịn không được, khẽ nghiêng đầu, để đầu mũi chạm nhẹ lên làn da ấm áp kia, một động tác vô thức nhưng không thể kiềm chế.
"Sư tôn, ta muốn đi."
Nguyễn Trường Tinh vẫn nhắm mắt, không chút lo lắng về việc Lạc Đình Sương sẽ phản đối, bởi cậu biết chắc rằng y sẽ không làm vậy.
"Được, ta đi cùng ngươi."
Lạc Đình Sương cúi người, một tay luồn qua đầu gối Nguyễn Trường Tinh, nhẹ nhàng bế cậu lên, sải bước ra ngoài. Vòng tay y vững chãi, ngoại trừ chút xóc nảy ban đầu, từng bước đi sau đó đều ổn định đến mức khiến người ta yên lòng.
Nguyễn Trường Tinh đã quen với những cái ôm bất chợt như thế này, lúc này tâm trạng lắng xuống, chẳng còn chút ngượng ngùng thường ngày. Cậu chỉ lười nhác đặt tay lên cổ Lạc Đình Sương, hàng mi dài rũ xuống, bộ dáng hờ hững đầy tín nhiệm.
Bên ngoài, ánh mặt trời có chút chói mắt, Nguyễn Trường Tinh khẽ nheo lại, sau đó đơn giản nhắm nghiền, vùi mặt vào lòng ng ực người nọ.
Ngoài đình bát giác là một hồ sen xanh mướt, lá sen dập dờn theo từng gợn nước. Những con cá chép đỏ nhẹ nhàng quẫy đuôi, nhận thấy có người đến gần, chúng không những không bơi đi mà còn tụ lại bên bờ.
Một đàn cá chép đỏ thi nhau phun bong bóng lên mặt nước, quẫy đuôi tạo thành những vòng gợn sóng lan rộng ra xa, làm những chiếc lá sen nhấp nhô lay động.
Toàn bộ mặt hồ dường như trở nên sống động.
Lạc Đình Sương ngồi xuống bên hồ, Nguyễn Trường Tinh vẫn nằm trong lòng ng ực y.
Y cúi đầu, hơi thở ấm áp phả nhẹ lên vành tai cậu, môi chạm khẽ nhưng không dứt, âm thanh như xuyên qua vành tai chui vào tận sâu trong tâm trí.
"Trong ao cá chép đỏ bị Tinh nhi nuôi đến thành tinh, hễ thấy Tinh nhi đến gần liền vẫy đuôi xun xoe. Nếu Tinh nhi còn không bố thí cho chúng một ánh mắt, e rằng cả hồ sen này đều sẽ ngập trong bọt nước mà chúng phun ra mất."
Người ngoài nhìn vào, hiếm khi thấy vị sư tôn này nở nụ cười, vậy mà lúc này y lại hờ hững chỉ trích cả hồ cá chép đỏ, giọng điệu còn pha chút bông đùa khó nhận ra. Nguyễn Trường Tinh muốn bật cười, nhưng vành tai lại bị hơi thở ấm áp của y làm ngứa, cậu ngửa mặt cười khẽ:
"Thật sao? Vậy để ta xem."
Quả nhiên, nghiêng đầu nhìn xuống, cậu thấy một đàn cá chép đỏ bám sát nhau, chen chúc nhô lên mặt nước, trông vừa ngốc nghếch lại vừa đáng yêu.
Lạc Đình Sương quả thật không nói quá chút nào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!