Chương 49: (Vô Đề)

Tuy nói nơi bế quan không xa, chỉ ở Huỳnh Tuyết Cốc phía đông, nhưng đến ngày Sở Tri Phi chính thức bế quan, các sư huynh đệ đều tới tiễn hắn.

Bọn họ tình cảm thâm hậu, đúng như lời Sở Anh Hoa từng nói, Trục Nguyệt Đỉnh trên dưới đều như một nhà.

Lý Ký Bạch là đại sư huynh, vỗ vai Sở Tri Phi, dặn dò vài câu. Sở Tri Phi nghiêm túc lắng nghe, từng điều từng điều gật đầu đáp lại, tỏ ý sẽ ghi nhớ trong lòng.

Hắn không cam tâm mà dặn dò Trương Hòa Minh: "Khoảng thời gian này, Tinh nhi nhờ huynh chăm sóc, nhớ phải chơi cùng đệ ấy, làm cho đệ ấy vui vẻ."

Với tính trẻ con của hắn, Trương Hòa Minh thường ngày chắc chắn sẽ trêu chọc vài câu, nhưng lần này lại chỉ bình thản đáp: "Ta biết rồi.

"Nguyễn Trường Tinh hốc mắt ửng đỏ, từ đầu tới cuối vẫn níu chặt lấy ống tay áo Sở Tri Phi, như muốn dùng cách này giữ hắn lại, không để hắn rời đi. Sở Tri Phi cười, xoa đầu cậu, trêu chọc:"Tiểu sư đệ, đệ níu áo ta là muốn xin đường sao?

"Nói rồi, hắn như làm ảo thuật, lấy ra một viên đường, bóc vỏ rồi đặt vào miệng Nguyễn Trường Tinh. Hơi nước trong mắt Nguyễn Trường Tinh dần tan đi, cậu mỉm cười, đôi mắt cong cong, nói nhỏ:"Sư huynh, mau chóng trở về nhé."

Sở Tri Phi nâng mặt Nguyễn Trường Tinh, nhẹ nhàng x0a nắn, chỉ vì nghĩ đến đoạn thời gian sắp tới không thể gặp mặt. Các sư huynh lớn tuổi hơn cũng ngầm cho phép hắn làm càn, để mặc hắn tùy ý trêu chọc khuôn mặt Tinh nhi.

Đến khi đùa nghịch đủ rồi, không khí bị xua tan đi nét bi thương, Sở Tri Phi mới lui ra sau một bước, phất tay chào tạm biệt, sau đó dứt khoát xoay người rời đi.

Lúc bóng dáng hắn dần khuất xa, từng cánh hạc trắng từ mặt nước phẳng lặng chao liệng bay lên trời, tiếng hạc trong trẻo vang vọng giữa trời xanh.

Trương Hòa Minh định đưa Nguyễn Trường Tinh về, nhưng lại bị Lý Ký Bạch ngăn lại bằng một câu ngắn gọn: "Ta đưa đệ ấy về."

Nguyễn Trường Tinh được Lý Ký Bạch nắm tay, cùng đi dọc theo con đường lát đá xanh uốn lượn, dẫn vào sâu trong rừng trúc.

Lá cây bị gió thổi rụng, vương vãi trên bậc đá, tuy đã rơi xuống nhưng vẫn phớt lên sắc xanh tươi non. Nguyễn Trường Tinh không nỡ giẫm lên, cẩn thận kéo vạt áo, tránh đi từng chiếc lá.

Cậu bước đi thật chuyên tâm, một tay được Lý Ký Bạch nắm lấy, chẳng cần lo lắng vấp ngã.

Lý Ký Bạch lặng lẽ quan sát dáng vẻ chăm chú của cậu, khóe miệng bất giác cong lên. Hắn thực sự mong muốn Nguyễn Trường Tinh có thể mãi vô ưu vô lo, an nhiên mà sống.

Mây trên trời trôi nhanh hơn một chút, những chiếc lá trúc cũng bị cơn gió bất chợt cuốn lên, rồi ào ạt rơi xuống mặt đất. Vài chiếc lá khẽ đậu trên mũi giày Nguyễn Trường Tinh, khiến cậu càng muốn tránh né, nhưng lại vô tình biến thành một trò chơi đuổi bắt giữa cậu và những chiếc lá trúc.

Càng đi sâu vào rừng, lá rụng càng dày, tiếng lá va chạm vào nhau xào xạc cũng ngày càng rõ ràng. Giữa không gian ấy, Nguyễn Trường Tinh lại cảm thấy lòng mình càng thêm tĩnh lặng.

Ba ngàn thế giới phù du, chỉ như một giấc mộng thoáng qua.

Hắn hồi tưởng những chuyện đã xảy ra trong thời gian qua, tất cả tựa như một giấc mộng dài. Đến khi tỉnh lại, mọi thứ xung quanh đều đã lặng lẽ đổi thay.

Việc Phi Phi sư huynh bế quan có mối liên kết sâu sắc với cậu. Làm sao cậu có thể quên được ngày hôm đó, khi Sở Tri Phi ôm cậu khóc nức nở. Đó là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm bọn họ bên nhau, cậu nhìn thấy Sở Tri Phi rơi nước mắt.

Người trải qua kiếp nạn là cậu, nhưng nước mắt của Sở Tri Phi lại rơi còn nhiều hơn cả cậu.

Tam sư huynh và nhị sư huynh vẫn ở lại Trục Nguyệt Đỉnh. Vốn luôn chán ghét tục vụ, tam sư huynh lại vì một câu nói của nhị sư huynh: "Ngươi cũng nên giúp đại sư huynh chia sẻ một ít công việc" mà bắt đầu ra tay xử lý các sự vụ hằng ngày.

Từ đó, hắn theo sát đại sư huynh, ra vào cùng nhau suốt cả ngày.

Nhị sư huynh thì phát huy triệt để tài nghệ tính toán gia truyền của mình, một mình ôm lấy tài vụ của Trục Nguyệt Đỉnh.

Những hạt bàn tính trong tay hắn vang lên lách cách không ngừng, chỉ cần đôi mắt hồ ly hẹp dài kia khẽ nheo lại, dù là vấn đề nhỏ nhất cũng không thể qua được cặp mắt tinh tường của hắn.

Mọi người đều tin rằng, với nhị sư huynh trông coi, ngày Trục Nguyệt Đỉnh phát tài không còn xa, dù rằng bọn họ vốn chưa bao giờ nghèo.

Tứ sư tỷ Huyền Sính lúc đầu còn tỏ ra e dè, ngồi trước mặt đại sư huynh thêu hoa. Một cây kim thêu hoa trong tay nàng lại mang khí phách như đại đao, chỉ là những lỗ kim trên ngón tay ngày một nhiều thêm.

Đến khi nàng thêu xong một chiếc khăn không rõ hình dạng gì, Lý Ký Bạch nhìn vẻ mặt mong chờ của nàng, chậm rãi nói:

"Sư muội, về sau vẫn là luyện đao đi."

Hắn vốn nghĩ Huyền Sính sẽ thương tâm khổ sở, nào ngờ nàng lập tức quẳng kim chỉ sang một bên, cầm lấy đại đao hùng hổ bước lên võ đài. Một thân y phục đỏ sẫm, eo thon siết chặt, nàng toát lên vẻ hiên ngang kiêu hãnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!