Chương 47: (Vô Đề)

Trương Hòa Minh rời đi, trước mặt Lâm Phỉ Thạch không để lại bất kỳ lời nhắn nào, cũng chẳng mang theo thứ gì liên quan đến y.

Cứ như thể giữa bọn họ từ trước đến nay vốn dĩ chẳng hề có chút liên hệ nào, đúng như lời hắn nói

-năm đó cứu Lâm Phỉ Thạch chỉ là hành động nhất thời, nếu đổi thành bất kỳ ai khác, hắn cũng sẽ cứu. Huống hồ, vì có sư đệ bên cạnh, hắn càng phải làm gương.

Trương Hòa Minh nói rằng trong lòng hắn chỉ có Trục Nguyệt Đỉnh và tiểu sư đệ, bất cứ thứ gì khác đều chẳng liên quan đến hắn.

Nhìn bóng lưng hắn ngày một xa dần, Lâm Phỉ Thạch thầm nghĩ: Nếu tối qua mình cưỡng ép Trương Hòa Minh, có lẽ cả đời này sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại hắn nữa.

Thế này cũng tốt.

Dù ngươi không nói lời từ biệt, ít nhất vẫn để lại cho ta một bóng dáng, một hy vọng để theo đuổi.

Trương Hòa Minh lập tức trở về Trục Nguyệt Đỉnh. Dù rằng cuối cùng Lạc Đình Sương đã đến và đưa Nguyễn Trường Tinh đi, nhưng vì không tận mắt chứng kiến cậu bình an vô sự, trong lòng vẫn có chút bất an.

Dưới lớp sương mù mờ ảo của Thủy Vân Gian, Nguyễn Trường Tinh lặng lẽ bước vào. Trong làn sương trắng nhẹ trôi, có thể lờ mờ thấy được các sư huynh đệ đứng thành vòng, vây quanh một người ở trung tâm.

Ai đứng đâu không rõ, nhưng thanh âm của Huyền Sính lại vang lên rõ ràng, không hề lẫn lộn.

"Tinh nhi, đừng buồn nữa. Lần sau gặp bọn họ, sư tỷ sẽ giúp ngươi chém sạch. Làm sao có thể để tiểu tâm can của Trục Nguyệt Đỉnh chịu ủy khuất như vậy?

"Cái gì mà tiểu tâm can chứ! Từ nhỏ, sư huynh sư tỷ đã dành cho cậu không ít ái xưng -nào là Tinh Tinh, Tinh nhi, bảo bối, tâm can -nhưng lớn lên rồi, mỗi lần nghe thấy vẫn không khỏi đỏ mặt thẹn thùng. Thế nhưng cố tình có mấy vị sư huynh sư tỷ thích trêu chọc cậu, chỉ để nhìn đôi má non mềm ửng hồng kia. Đến khi hắn rầu rĩ gọi một tiếng"Sư tỷ" bằng giọng nũng nịu, trái tim họ liền tan chảy.

"Thêm cả ta nữa.

"Trương Hòa Minh từ trong sương bước ra, phụ họa theo. Nguyễn Trường Tinh bật dậy, lao vào lòng Trương Hòa Minh, giọng lo lắng:"Tam sư huynh, cuối cùng huynh cũng trở lại! Huynh có bị thương không?"

Tỉnh lại sau khi hôn mê, cậu đã hỏi về tình trạng của Trương Hòa Minh. Khi đó, Lạc Đình Sương nói rằng hắn bị người khác mang đi nhưng không có gì đáng ngại, dặn cậu không cần lo lắng.

"Ta không sao. Còn Tinh nhi?"

Nguyễn Trường Tinh khẽ lắc đầu, giọng nhẹ nhàng:

"Đều ổn cả."

Trương Hòa Minh yên tâm mỉm cười, vỗ nhẹ lưng cậu:

"Vậy thì tốt rồi. Sư huynh luôn lo lắng cho đệ. Giờ thấy Tinh nhi bình an vô sự, ta cũng an lòng."

Nói rồi, huynh ấy nắm lấy vai Nguyễn Trường Tinh, ánh mắt tràn đầy áy náy:

"Tinh nhi có trách sư huynh không? Ta quá chủ quan, để người của Thanh Hư Môn mang ngươi đi, khiến ngươi chịu lời nhục mạ, còn bị thương...

"Nếu biết trước sẽ xảy ra chuyện này, hắn tuyệt đối sẽ không để bọn họ đưa Nguyễn Trường Tinh đi. Trong lòng Trương Hòa Minh tràn đầy hổ thẹn."Không trách sư huynh." Nguyễn Trường Tinh lắc đầu, nhưng ánh mắt lại thoáng ảm đạm:

"Chỉ là... Các sư huynh sư tỷ đều biết chuyện quá khứ, vì sao lại giấu ta?"

Trương Hòa Minh lặng người, ánh mắt chạm vào những người khác, trong lòng dần dâng lên suy đoán

-có lẽ Nguyễn Trường Tinh đã khôi phục ký ức kiếp trước.

Trong khoảnh khắc ấy, áy náy và đau lòng hòa lẫn, đè nặng trong lòng. Hắn lẽ ra nên trở về sớm hơn... Trong khoảng thời gian này, Tinh nhi đã chịu bao nhiêu đau khổ chứ?

Trương Hòa Minh siết chặt vòng tay, để Nguyễn Trường Tinh tựa vào lòng mình. Lý Ký Bạch bước tới, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, giọng ôn nhu trấn an:

"Những chuyện kiếp trước đã là quá khứ. Điều quan trọng nhất bây giờ là Tinh nhi có vui vẻ hay không. Tất cả mọi người ở Trục Nguyệt Đỉnh đều mong Tinh nhi được hạnh phúc."

Nhìn người trong lòng còn đang khe khẽ nức nở, Sở Tri Phi sốt ruột đến mức giậm chân. Chợt trong đầu lóe lên ý tưởng, hắn kéo tay áo Từ Lai, giọng gấp gáp:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!