Chương 46: (Vô Đề)

Ngày ấy, Thanh Hư Môn rơi vào hỗn loạn, trước bao ánh nhìn, Lạc Đình Sương thẳng thừng mang Nguyễn Trường Tinh đi, nhưng không một ai dám đứng ra ngăn cản. Trương Hòa Minh lúc ấy bị thương, nhân cơ hội đó, Lâm Phỉ Thạch đưa hắn rời đi, tìm đến một thôn trang yên tĩnh để chữa trị.

Vết thương chỉ là những chỗ trầy xước ngoài da, hồi phục cũng nhanh, chỉ sau vài ngày đã đóng vảy. Có một vết thương trên cổ, Trương Hòa Minh không quen mặc quần áo che kín, khiến lớp vảy bong ra từng mảng, để lộ một vết sẹo hồng nhạt kéo dài từ chiếc cổ trắng ngần xuống tận hõm xương quai xanh, tựa như một vệt son nhạt vươn ra giữa nền da trống trải.

Dưới ánh mặt trời, đình viện phủ đầy ánh sáng rực rỡ len qua những tán thanh diệp thụ, để lại những đốm sáng lấp lánh trên mặt đất.

Lâm Phỉ Thạch đắp lên người kẻ đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghế một chiếc áo khoác mỏng. Lúc này, Trương Hòa Minh toát lên một vẻ đẹp tĩnh lặng và xa cách, đặc biệt là đôi mắt kia

-đuôi mắt hơi nhếch lên, tạo nên một đường cong sắc sảo, như một hàng gai sắc bén ngăn cách hắn với thế gian.

Lâm Phỉ Thạch hiểu rõ, trước mặt người ngoài, Trương Hòa Minh là một mỹ nhân lạnh lùng không ai có thể lại gần.

Nhưng Trương Hòa Minh lại có sức hút trí mạng đối với hắn. Dù chỉ là một sợi tóc vô tình bị gió thổi bay, trong mắt hắn cũng trở nên khác biệt, mang một phong thái đặc biệt.

Lâm Phỉ Thạch lặng lẽ quan sát từng đường nét trên gương mặt Trương Hòa Minh. Khi ánh mắt trượt xuống đến cổ, vết sẹo hồng nhạt kia đập vào mắt hắn. Không hiểu sao, một cảm giác khô khốc bỗng dâng lên nơi cuống họng.

Khao khát ẩn sâu trong lòng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, hắn vươn tay, muốn chạm vào đó.

Nhưng ngay khi đầu ngón tay còn cách vết sẹo chưa đầy nửa tấc, Trương Hòa Minh đột nhiên mở mắt.

"Thu tay về."

Giọng hắn lạnh lùng, ánh mắt cũng băng giá.

Lâm Phỉ Thạch khựng lại, ánh mắt họ giao nhau trong thoáng chốc. Cuối cùng, hắn thua trận, rút tay về, bàn tay nắm chặt bên người.

Trương Hòa Minh đứng dậy, chiếc áo ngoài vừa khoác lên người hắn trượt xuống đất, nhưng hắn không hề để tâm, chỉ xoay người bước đi.

Lâm Phỉ Thạch cứ thế dõi theo bóng lưng đang ngày một khuất xa kia.

Trương Hòa Minh đi đến suối nước nóng mờ sương, áo ngoài tùy ý rơi xuống bên cạnh ao. Trên người hắn lúc này chỉ còn lại một bộ trường bào trắng tinh.

Nước ao trắng đục chỉ chạm đến phần th@n dưới, suối nước nóng quấn lấy eo hắn, mái tóc dài cũng thấm ướt, bết dính vào tấm lưng thon gầy, tạo nên một vẻ đẹp vừa tĩnh lặng vừa mê hoặc.

Hắn chậm rãi bước từ mép ao tiến vào giữa hồ, nhưng bỗng nhiên, phía sau vang lên một tiếng nước bắn tung tóe, làm sương mù bao phủ mặt nước cũng tan đi đôi phần. Ngay sau đó, Trương Hòa Minh liền bị kéo mạnh vào một vòng tay rắn chắc.

Hơi thở nóng rực từ người phía sau phả lên gáy hắn, không cách nào phớt lờ được. Hắn khẽ nâng mí mắt, đôi môi mỏng khẽ nhả ra hai chữ lạnh lùng đến cực điểm:

"Buông ra."

Nhưng Lâm Phỉ Thạch không hề buông tay. Một cánh tay siết chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của hắn, tay còn lại táo tợn lướt dọc từ xương quai xanh xuống ngực, thậm chí còn có xu hướng đi xuống sâu hơn.

Hơi thở nóng rực, nhiệt độ cơ thể dần tăng cao.

Trương Hòa Minh có cảm giác như phía sau lưng mình là một đốm lửa, muốn thiêu đốt hắn thành tro tàn.

Gương mặt hiện lên một tia mất kiên nhẫn, hắn mạnh mẽ chộp lấy bàn tay đang tùy tiện lộng hành trên người mình, siết chặt, tạo nên một trạng thái giằng co. Tay nơi hông cũng bị hắn đẩy ra, hắn xoay người, đối diện với Lâm Phỉ Thạch.

Lúc này, cả hai hoàn toàn trái ngược.

Trong mắt Lâm Phỉ Thạch bùng lên một ngọn lửa không thể che giấu, còn Trương Hòa Minh lại lạnh lùng như băng tuyết.

"Sao vậy? Định làm ra cái bộ dáng cưỡng bách à?

"Hắn cười nhạo, ánh mắt đầy trào phúng. Có lẽ vì sự khinh thường và chán ghét của hắn quá mức rõ ràng, Lâm Phỉ Thạch nhìn vào đôi mắt ấy mà không tìm thấy dù chỉ một tia ôn nhu dành cho mình. Như thể một gáo nước lạnh dội thẳng vào tâm can, khiến hắn chợt rùng mình."Trương Hòa Minh, ngươi thật sự muốn tuyệt tình với ta đến vậy sao?

"Hắn gạt tay Trương Hòa Minh ra, trái lại, còn siết chặt lấy đôi tay gầy trắng nõn kia trong lòng bàn tay mình. Trương Hòa Minh lười giằng co với hắn, thản nhiên đáp:"Ta trước nay chưa từng có bất kỳ tình cảm gì với ngươi, lấy đâu ra tuyệt tình?"

Lời nói ấy như nhát dao chém thẳng vào lòng Lâm Phỉ Thạch. Nhìn sắc mặt hắn thoáng hiện lên nét đau đớn, Trương Hòa Minh lại cảm thấy có chút thú vị.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!