Chương 44: (Vô Đề)

Đại mộng tam sinh, một sớm tỉnh lại cũng không biết đâu mới là hiện thực.

Nguyễn Trường Tinh tỉnh lại trong một đêm mây đen che khuất ánh trăng. Trong phòng, ánh nến chập chờn lúc sáng lúc tối. Cậu chậm rãi mở mắt, nhìn thấy màn trướng màu thiên thanh quen thuộc.

Cậu đưa tay vuốt nhẹ lên đôi mắt mình.

Cảm giác chạm vào lành lạnh mà mềm mại, con ngươi đầy đặn trượt nhẹ trong lòng bàn tay

-tất cả những điều này đều chứng tỏ một sinh mệnh tràn đầy sức sống, không còn là hốc mắt trống rỗng, mất đi ánh sáng như trước nữa.

Bàn tay còn lại của cậu bị Lạc Đình Sương nắm chặt trong tay, nhiệt độ ấm áp từ đó truyền đến, hơi ẩm như thể đã thấm sâu vào da thịt.

"Sư tôn, là người đã giúp ta lấy lại đôi mắt sao?

"Nguyễn Trường Tinh khẽ cất giọng, nhưng thân thể vẫn không hề nhúc nhích, duy trì tư thế vừa mới tỉnh lại. Linh hồn được đúc lại, ký ức về kiếp trước của cậu cũng hoàn toàn khôi phục. Trong những ngày hôn mê, dường như hắn đã một lần nữa trải qua những tháng ngày gian nan ấy."Ừm." Lạc Đình Sương nhẹ giọng đáp.

"Đa tạ sư tôn.

"Nguyễn Trường Tinh nói vậy, nhưng Lạc Đình Sương lại không muốn nhìn thấy dáng vẻ này của cậu -bình tĩnh đến mức khiến người ta đau lòng. Rõ ràng cậu nên nhào vào lòng y, đôi mắt tựa vì sao khẽ động, giọng nói mềm mại mà ngọt ngào."Ta vốn dĩ nên bảo vệ con.

"Lạc Đình Sương đưa tay lướt nhẹ qua bên mặt hắn, chậm rãi nghiêng người đến gần, ánh mắt dừng lại nơi đuôi mắt đang dần nhiễm sắc đỏ diễm lệ. Một giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt lặng lẽ lăn xuống, bị đầu ngón tay Lạc Đình Sương hứng lấy, mang theo cả những nỗi đau thầm lặng. Nguyễn Trường Tinh nghiêng mặt đi, đôi mắt đầy bi thương,"Nhưng tại sao bọn họ lại đối xử với ta như vậy? Ta đau lắm...

"Cậu nắm chặt lấy tay Lạc Đình Sương, như thể đang cố bấu víu vào một nhánh gỗ cứu mạng giữa dòng nước xiết. Giọng cậu nghẹn ngào, mang theo nỗi tủi thân khôn cùng,"Sư tôn, có phải là con không tốt không?

"Cuối cùng, cậu cũng lên tiếng hỏi một câu, hỏi vì sao mình lại phải chịu đựng tất cả những bất công ấy. Lạc Đình Sương kéo cậu vào lòng, để mặc cho dòng nước mắt cuồn cuộn tuôn ra thấm ướt vạt áo trước ngực. Thanh âm nghẹn ngào xen lẫn từng tiếng nức nở của người trong lòng khiến nhịp tim y chấn động theo. Nỗi đau trong tim cậu cũng là nỗi đau trong tim y."Là bọn họ sai, Tinh nhi của ta không hề có gì không tốt cả."

Y cứ thế ôm cậu thật chặt, hết lần này đến lần khác nhẹ giọng dỗ dành, hết lần này đến lần khác khẳng định rằng cậu rất tốt. Trong màn đêm tĩnh lặng, từng tiếng khóc của hắn như một mũi dao đâm thẳng vào lòng y.

Khóc mãi, khóc mãi rồi ngủ thiếp đi.

Lạc Đình Sương ôm hắn rất lâu, cứ thế ngắm nhìn khuôn mặt ngủ yên bình của cậu. Tựa như chỉ khi nào y vẫn luôn dõi theo cậu như thế, lòng y mới có thể an ổn.

Sau khi tỉnh lại, trận khóc lóc ấy tựa hồ đã trở thành một cách phát ti3t. Một khi những cảm xúc ấy được trút ra, hắn liền dần dần bình tĩnh hơn. Nguyễn Trường Tinh yên lặng dưỡng thương, dưới sự chăm sóc tận tâm của Lạc Đình Sương, hồi phục rất nhanh.

Chỉ là, cậu quá mức trầm lặng.

Lạc Đình Sương thà rằng cậu làm loạn, thà rằng cậu nổi giận, thậm chí nếu cậu muốn báo thù, y cũng sẽ để cậu làm.

Lạc Đình Sương giữ chặt những lo lắng ấy trong lòng, nhưng hành động lại thể hiện rõ ràng

-y chưa từng dám rời Nguyễn Trường Tinh nửa bước. Dù chỉ là ra khỏi phòng, y cũng nhất quyết tự mình bế cậu ra ngoài.

Những ngày như thế cứ lặp đi lặp lại, đến mức ngược lại chính Nguyễn Trường Tinh thỉnh thoảng phải trấn an y. Cậu dịu dàng nói rằng thân thể mình đã rất tốt, không cần sư tôn lúc nào cũng ở bên chăm sóc. Nhưng Lạc Đình Sương chỉ im lặng không đáp, ngày hôm sau vẫn y như cũ.

Hôm ấy trời quang đãng, từ dãy Thiên Sơn xa xa, ánh mặt trời màu cam hồng dần dần tràn ra, sắc vàng rực nhuộm cả một mảng trời, phủ kín từng tầng mây.

Nguyễn Trường Tinh nhìn cảnh tượng ấy qua ô cửa sổ, rồi nói cậu muốn ra ngoài xem.

Vừa dứt lời, cậu đã tự mình xuống giường, động tác nhanh đến mức khiến bàn tay Lạc Đình Sương đang vươn ra dìu hắn khựng lại giữa không trung. Nguyễn Trường Tinh thấy vậy, liền chủ động đặt tay mình vào lòng bàn tay y, sau đó nở một nụ cười ngọt ngào.

Đây là lần đầu tiên từ mấy ngày nay cậu mới cười nhẹ nhàng như vậy.

Lạc Đình Sương cũng mỉm cười theo, nhẹ nhàng chạm ngón tay lên chóp mũi cậu, sau đó xoay người đi về phía tủ quần áo, lấy y phục cho cậu.

"Sư tôn, lấy bộ hôm qua mới đưa tới kia đi."

Cậu đã nhìn qua từ trước, tà áo thêu đào hoa chìm, tựa như cánh hoa đào bị gió cuốn bay.

Lạc Đình Sương không nói gì, chỉ lặng lẽ lấy ra bộ y phục đó.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!