Lạc Đình Sương mang theo Nguyễn Trường Tinh lập tức trở về Trục Nguyệt Đỉnh. Trong lòng y, người kia đã hoàn toàn rơi vào hôn mê, khuôn mặt tái nhợt yếu ớt tựa như lưu ly trong suốt, chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể vỡ tan.
Y siết chặt vòng tay, ôm Nguyễn Trường Tinh sát vào ngực mình. Trong cổ họng khô khốc như có gai cào, mu bàn tay siết đến mức gân xanh nổi lên. Trong lòng y, vô số cảm xúc hỗn loạn đang quẩn quanh, tựa như từng cơn gió dữ không ngừng va đập bên tai.
Trước đây, y cũng từng ôm một Nguyễn Trường Tinh hấp hối như thế này trở về Trục Nguyệt Đỉnh.
Lúc Lạc Đình Sương hạ xuống sơn môn, Sở Anh Hoa đã sớm mang theo Sở Tri Phi và Lý Ký Bạch chờ sẵn. Ai nấy đều lộ vẻ căng thẳng, chỉ riêng Sở Tri Phi là vẫn chưa rõ chuyện gì đã xảy ra.
Thấy Lạc Đình Sương ôm Nguyễn Trường Tinh hôn mê trở về, Sở Anh Hoa lập tức tiến lên, nhưng chưa kịp hỏi han, Lạc Đình Sương đã mở lời trước.
"Sư huynh, giúp ta hộ pháp, ta phải giúp Tinh nhi cố hồn."
Sở Anh Hoa trong lòng cũng nóng như lửa đốt, nhưng gương mặt vẫn giữ vẻ trầm tĩnh. Hắn gật đầu, quả quyết nói: "Trực tiếp đến Lãm Nguyệt Điện."
Mọi người lập tức tăng tốc.
Chẳng mấy chốc, bọn họ đã đến sau điện của Lãm Nguyệt Điện, nơi có một gian phòng chuyên dùng để an dưỡng. Bên cạnh còn có đan lô phòng, nơi chuyên luyện chế các loại linh dược chữa thương.
Sở Tri Phi vẫn luôn đi theo, trong đầu ong ong vang lên, lòng rối như tơ vò. Hắn muốn hỏi một câu: Tinh nhi rốt cuộc làm sao? Có nguy hiểm không? Có thể chữa khỏi không? Nhưng lúc này, không ai rảnh để trả lời hắn.
Cánh cửa vừa khép lại, hắn liền bị bỏ lại bên ngoài.
Hắn như một con ruồi mất đầu, đi tới đi lui trước cửa, tay chân không biết đặt ở đâu, trên trán cũng toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Ban đầu, Sở Tri Phi nghĩ chỉ cần chờ một lát sẽ có người ra báo tin về tình trạng của Tinh nhi. Nhưng hắn không ngờ rằng, lần chờ này kéo dài suốt ba ngày.
Bầu trời bên ngoài mây cuộn rồi lại tan, sắc xanh trong vắt, tựa hồ chỉ cần vươn tay là có thể chạm đến.
Sở Tri Phi đưa lưng về phía cửa phòng ngồi, bỗng nhiên nghe thấy tiếng kẽo kẹt của cánh cửa mở ra. Hắn lập tức phản xạ có điều kiện mà đứng bật dậy.
Sở Anh Hoa cùng Lý Ký Bạch từ bên trong bước ra, trên gương mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ mệt mỏi.
"Phụ thân, Tinh nhi thế nào?
"Sở Tri Phi lập tức nhào tới, gấp gáp hỏi. Sở Anh Hoa không vội trả lời, mà chỉ nhìn hắn thật sâu, thấy được sự mệt mỏi không thua gì mình trên khuôn mặt hắn, liền hỏi:"Đã ngồi ở đây suốt ba ngày?"
Sở Tri Phi cụp mắt xuống, nơi chóp mũi bỗng dâng lên chút chua xót, giọng nói có phần nghẹn lại: "Con không yên tâm."
Sở Anh Hoa đưa tay xoa nhẹ mái tóc hắn, giọng điệu ôn hòa: "Không sao đâu, trở về nghỉ ngơi một lát đi."
"Con muốn vào xem tiểu sư đệ."
"Tinh nhi vẫn còn hôn mê, đừng quấy rầy nó. Chờ nó tỉnh lại rồi hẵng gặp cũng không muộn."
Sở Tri Phi khẽ nghiêng người, cố nhìn vào trong phòng, nhưng chẳng thấy được gì.
Một bên, Lý Ký Bạch hướng Sở Anh Hoa hành lễ cáo biệt, Sở Anh Hoa dặn dò hắn nghỉ ngơi cho tốt. Đợi đến khi bóng dáng Lý Ký Bạch khuất sau góc hành lang, Sở Anh Hoa cũng khoanh tay quay trở vào phòng, còn Sở Tri Phi lặng lẽ theo sát phía sau.
Sở Anh Hoa nhìn hắn, hiếm thấy hắn lại có bộ dáng ngoan ngoãn đi theo như cái đuôi nhỏ thời thơ ấu. Khóe môi hắn khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt, nhưng thấy bộ dáng tâm sự nặng nề của Sở Tri Phi, so với lúc nhỏ hồn nhiên vui vẻ hoàn toàn khác biệt, trong lòng hắn không khỏi thở dài một hơi.
"Có chuyện muốn hỏi ta sao?"
Sở Tri Phi gật đầu, vẻ mặt chưa từng có sự trịnh trọng và cẩn thận: "Bây giờ là thời điểm thích hợp chứ?
"Câu hỏi này khiến Sở Anh Hoa thoáng sững sờ. Trước nay, Sở Tri Phi quá mức tùy ý, chưa bao giờ dè dặt hỏi hắn như vậy. Trước kia, hắn luôn mong Sở Tri Phi trưởng thành chín chắn, nhưng giờ đây, khi thấy được sự thay đổi ấy, hắn lại có chút không đành lòng. Nhưng dù sao, có những chuyện Sở Tri Phi vẫn phải biết."Nếu chúng ta giấu ngươi, chắc chắn đó không phải chuyện tốt. Ngươi thật sự đã sẵn sàng chưa?
"Sẵn sàng để tiếp nhận một sự thật tàn khốc -một chân tướng không liên quan đến ngươi, cũng chẳng liên quan đến ta, nhưng lại liên quan đến hắn, đến chúng ta. Sở Tri Phi trầm mặc trong chốc lát, tựa hồ thật sự đang suy nghĩ về câu hỏi này. Sau đó, hắn hơi lắc đầu, đôi mày rậm phủ bóng lên mắt, như một tầng mây đen nặng nề."Ta không biết bản thân có chuẩn bị sẵn sàng hay chưa. Nhưng về Tinh nhi, dù chỉ là một chút chuyện xấu ta cũng không thể chấp nhận.
Ta chỉ biết rằng, nếu hắn chịu khổ, chịu thương, ta nhất định phải biết. Bởi vì ta là sư huynh của hắn, là ca ca của hắn."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!