Chương 42: (Vô Đề)

Bạc câu tàn nguyệt, thanh huy lạnh lẽo thấu xương.

Nguyễn Trường Tinh bị một trận gió rét quét qua mà bừng tỉnh. Khi đôi mắt thích ứng với bóng tối, cậu mới giật mình phát hiện

-mình đã không còn ở trong phòng trọ nữa.

Xung quanh là một vùng hoang dã, có lẽ cách trấn nơi bọn họ dừng chân không xa. Nhưng... tại sao cậu lại ở đây? Cậu đến đây bằng cách nào? Trong đầu hoàn toàn trống rỗng, ký ức cuối cùng chỉ dừng lại ở khoảnh khắc trước khi chìm vào giấc ngủ.

Cơn gió đêm lạnh buốt luồn qua lớp y phục mỏng manh, khiến cậu rùng mình. Nguyễn Trường Tinh xoa xoa cánh tay nổi đầy da gà, dưới ánh trăng mờ nhạt bắt đầu quan sát xung quanh.

Chỉ một cái liếc mắt, toàn thân cậu đột nhiên cứng đờ, tim đập mạnh như muốn nhảy khỏi lồ ng ngực.

Trên mặt đất nằm la liệt năm, sáu cỗ thi thể. Áo trắng của họ phản chiếu ánh trăng, khiến cảnh tượng trở nên quỷ dị đến rợn người.

Bọn họ chết trong tư thế hỗn loạn, gương mặt trước lúc lìa đời vẫn còn lưu lại sự sợ hãi tột cùng

-đôi mắt trợn tròn, miệng khẽ mở, như thể muốn kêu cứu nhưng không kịp thốt ra lời.

Dạ dày Nguyễn Trường Tinh cuộn trào, đầu óc trở nên choáng váng. Cậu cắn chặt môi, kiềm chế cơn buồn nôn, bước chậm về phía thi thể gần nhất, định xem xét nguyên nhân cái chết.

Nhưng ngay khi bàn tay cậu còn chưa kịp chạm vào, một tràng tiếng bước chân bất chợt vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng đáng sợ của màn đêm.

Mười mấy người mặc bạch y tiến đến, hai người phía trước giơ cao đuốc, ánh lửa bập bùng chiếu sáng cả vùng đất hoang.

Nhìn thấy những thi thể nằm rải rác trên đất, người dẫn đầu không khỏi kinh hô, lập tức gọi những người phía sau lại.

Từ trong nhóm người ấy, một nam tử trung niên mặt chữ điền bước ra. Dáng người cường tráng, vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén quét về phía Nguyễn Trường Tinh.

Những người còn lại nhanh chóng tản ra, vây quanh các thi thể, đồng thời cũng phong tỏa lối đi của Nguyễn Trường Tinh. Cậu chậm rãi đứng dậy, quan sát nhất cử nhất động của nhóm người trước mặt.

Người được gọi là "sư huynh" cẩn thận kiểm tra các thi thể, sau khi xác nhận họ chính là môn nhân mất tích của mình, ánh mắt hắn lập tức trở nên sắc bén, tựa như chim ưng khóa chặt con mồi.

"Vì sao giết người của bổn môn?

"Giọng nói của hắn lạnh lùng, kiên quyết, mang theo sự phẫn nộ và căm hận sâu sắc, như thể đã định sẵn Nguyễn Trường Tinh chính là hung thủ. Bị đổ oan tội danh giết người, Nguyễn Trường Tinh vội vàng giải thích:"Không phải ta giết! Lúc ta tới, bọn họ đã như vậy rồi!"

"Đây là một vùng hoang dã, hơn nữa đã giữa đêm khuya. Ngươi xuất hiện ở đây, mà bên cạnh lại đầy rẫy thi thể, chẳng lẽ tất cả chỉ là trùng hợp?"

"Ta đã nói, người không phải ta giết! Còn về lý do ta có mặt ở đây, ngay cả bản thân ta cũng không rõ."

Dưới ánh đuốc lập lòe, Nguyễn Trường Tinh siết chặt nắm tay, ép bản thân bình tĩnh lại. Cậu biết lúc này, bất kỳ lời nào cũng khó khiến đối phương tin tưởng.

Bên cạnh một người đột nhiên rút kiếm, giận dữ chỉ thẳng vào Nguyễn Trường Tinh:

"Đừng ngụy biện! Bọn họ chỉ là đệ tử mới nhập môn, cùng ngươi không oán không thù, vậy vì sao phải giết bọn họ?

"Lưỡi kiếm sắc lạnh rung nhẹ trong gió, ánh phản quang trên mũi kiếm tựa như hàn băng rét buốt, mang theo sát khí và oán hận nặng nề. Nguyễn Trường Tinh đứng dưới ánh trăng, thân hình đơn bạc, mong manh như một tờ giấy mỏng. Đến lúc này, cậu đã hiểu, dù có biện giải bao nhiêu cũng vô ích -những người này đã sớm mặc định cậu là hung thủ. Cậu rũ mắt, giọng nói trầm tĩnh nhưng kiên định:"Ta không giết người."

Lúc này, vị sư huynh dẫn đầu lạnh lùng cất tiếng:

"Những người nằm trên mặt đất đều là đệ tử Thanh Hư Môn, vì vậy, ta nhất định phải đưa ngươi về gặp chưởng môn để định đoạt. Nếu ngươi không tự nguyện theo chúng ta đi, vậy bọn ta sẽ buộc phải dùng vũ lực."

"Ta muốn xem ai dám động đến sư đệ của ta.

"Một giọng nói vang lên, cắt ngang bầu không khí căng thẳng. Trương Hòa Minh xuất hiện kịp thời, lập tức phi thân chắn trước Nguyễn Trường Tinh, hoàn toàn che chở cho cậu. Ngay phía sau, Lâm Phỉ Thạch cũng nhanh chóng theo sát. Nguyễn Trường Tinh khẽ siết chặt ống tay áo của Trương Hòa Minh. Trương Hòa Minh nghiêng đầu nhìn hắn, khẽ cười, giọng nói trấn an:"Đừng sợ, sư huynh ở đây."

Sau đó, hắn hướng những người đối diện hỏi:

"Các ngươi thuộc môn phái nào?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!