Chương 4: (Vô Đề)

Khi Lạc Đình Sương bước vào Lãm Nguyệt điện, Sở Anh Hoa đã đợi sẵn.

Một trận tuyết lớn khiến bầu trời đêm trở nên sáng trong lạ thường, ánh tuyết và ánh trăng hòa quyện, phản chiếu lẫn nhau.

Ngoài Lãm Nguyệt điện có một cây mai cao lớn, không ai biết nó đã bao nhiêu tuổi. Tương truyền, nó được trồng từ khi Trục Nguyệt Đỉnh mới sáng lập, năm tháng trôi qua, rễ sâu tán rộng, hoa nở rực rỡ.

Sở Anh Hoa tuy là chưởng môn tiên đạo đứng đầu, nhưng lại là người theo đuổi phong nhã. Hắn thích phẩm trà, thưởng rượu, ngắm hoa giám thảo. Những công việc rắc rối mà chưởng môn đáng lẽ phải giải quyết, hắn đều giao lại cho đệ tử, lấy danh nghĩa rèn luyện năng lực của họ.

Nhưng khi cùng các tiên giả khác luận đạo, hắn lại có cách nói khác:

"Là thầy, tất nhiên phải chia sẻ ưu phiền cùng đồ đệ.

"Nói trắng ra, chính là thu đồ đệ về để làm việc giúp mình. Dựa theo nguyên tắc"giảm bớt phiền toái cho bản thân,

"Sở Anh Hoa đã nhận bảy vị thân truyền đệ tử, ai nấy đều xuất sắc, đứng đầu trong hàng đại đệ tử của Trục Nguyệt Đỉnh. Dưới tán mai có một chiếc bàn đá tròn, là nơi Sở Anh Hoa thường ngày thưởng trà. Lạc Đình Sương ngồi xuống đối diện hắn. Trên bếp lò bằng bùn đỏ, một ấm sứ nhỏ đang kêu"lộc cộc" vì nước sôi. Vừa pha trà, Sở Anh Hoa vừa lên tiếng:

"Sư đệ đến đúng lúc lắm, nếm thử trà mới sau tuyết của ta.

"Lạc Đình Sương nhận lấy chén trà truyền tới. Mùi hương thanh khiết thoảng chút vị đắng nhẹ, không chát cũng không ngọt lịm, mang theo dư vị của tuyết lạnh."Sư huynh pha trà ngày càng tinh tế."

"Khó lắm mới được nghe sư đệ khen một câu."

Sở Anh Hoa cười vui vẻ. Dưới trướng sư tôn, chỉ có hắn và Lạc Đình Sương là hai vị thân truyền đệ tử. Lạc Đình Sương từ nhỏ đã ít nói, khi sư tôn rời đi, trước lúc ra đi còn dặn dò hắn phải chăm sóc thật tốt cho sư đệ.

Sở Anh Hoa lớn hơn vài tuổi, từ nhỏ đã mang tâm tư như một vị phụ thân, chỉ sợ tính cách lạnh lùng của Lạc Đình Sương sẽ khiến y tự nhốt mình mà buồn bực cả đời.

Tục ngữ có câu, không có việc gì không ghé Tam Bảo Điện. Sở Anh Hoa sớm đã nhìn ra Lạc Đình Sương có chuyện muốn nói, bèn lên tiếng:

"Sư đệ tìm ta có chuyện gì sao?"

"Phải. Ta muốn nhận một đồ đệ."

"Là người mà đệ mang về mấy ngày trước?" Động tác rót trà của Sở Anh Hoa hơi khựng lại.

"Ừm, tên là Nguyễn Trường Tinh."

"Sư đệ thấy tốt là được. Dù sao cũng là đồ đệ của ngươi, quan trọng là ngươi vừa ý. Hơn nữa, Tinh Nguyệt Phong của ngươi quá mức quạnh quẽ, cũng nên thu nhận thêm đệ tử để náo nhiệt một chút."

"Vậy nhờ sư huynh thêm tên Nguyễn Trường Tinh vào danh sách thân truyền đệ tử của Tinh Nguyệt Phong."

"Được, lát nữa ta sẽ dặn Ký Bạch đi làm."

Lý Ký Bạch là đại đệ tử dưới trướng Sở Anh Hoa, đồng thời cũng là đại sư huynh của toàn bộ Trục Nguyệt Đỉnh.

Lạc Đình Sương dưới ánh trăng trở về.

Nằm trên giường, Nguyễn Trường Tinh ngủ không yên, khuôn mặt phiếm đỏ khác thường, trán lấm tấm mồ hôi.

Lạc Đình Sương duỗi tay chạm vào trán cậu, nhiệt độ so với trước đó còn cao hơn, xem ra phong hàn đã trở nặng, dẫn đến sốt cao.

Y đứng dậy, lấy khăn mặt đã thấm nước ấm lau mồ hôi trên trán Nguyễn Trường Tinh. Nhưng người vốn đang yên tĩnh nằm đó lại đột nhiên trở nên bất an, bàn tay siết chặt chăn trước ngực, miệng thì thào nói mớ.

Lúc thì gọi "mẫu thân", lúc lại lẩm bẩm "không được", như thể trong mộng đang xảy ra chuyện gì đó vô cùng đáng sợ.

Là bóng đè.

Nguyễn Trường Tinh bị nhốt trong chính giấc mơ của mình.

Nhìn phản ứng dữ dội như vậy, Lạc Đình Sương không dám tùy tiện đánh thức cậu. Nếu cưỡng ép kéo cậu ra khỏi cơn ác mộng, e rằng sẽ gây tổn thương lớn đến cả thể chất lẫn tinh thần, nhất là với tình trạng thân thể hiện tại của Nguyễn Trường Tinh, chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!