"Dao Nhi, ca ca rất nhớ muội.
"Tần Phụng Dao lập tức rơi lệ đầy mặt, nhưng tiếng khóc lại lặng thinh, nước mắt như chuỗi ngọc đứt đoạn lặng lẽ lăn dài trên gò má. Nàng do dự đặt tay mình vào bàn tay đang đưa ra trước mặt, không dám dùng sức, sợ rằng đây chỉ là một giấc mộng, chạm vào liền tan biến. Tần Phụng Nguyệt khẽ cười, siết chặt tay nàng, truyền cho nàng sự an ủi và sức mạnh không lời. Thì ra… không phải mộng! Tần Phụng Dao vừa khóc vừa cười, đôi mắt nhòa lệ khiến cảnh vật trước mắt trở nên mơ hồ, nhưng lòng bàn tay ấm áp lại chân thực đến vô cùng."Ca ca, ngươi rốt cuộc đã trở lại."
Tần Phụng Nguyệt đưa tay lau nước mắt cho nàng, rồi chợt nhận ra muội muội từng chỉ cao đến ngực y nay đã chẳng còn thấp hơn bao nhiêu.
"Dao Nhi trưởng thành rồi, trước kia chỉ cao đến đây.
"Y mỉm cười, chỉ vào vị trí ngang ngực mình. Tần Phụng Dao bật cười giữa nước mắt, giọng nói nghẹn ngào:"Dao Nhi đã già rồi, mà ca ca vẫn như trước, vẫn còn trẻ và cũng thật tuấn tú."
Gần ba mươi tuổi, tuy chưa già, nhưng nàng đã không còn là cô bé mặc váy hồng, ríu rít chạy theo ca ca năm nào. Trong khi đó, Tần Phụng Nguyệt vẫn giữ nguyên dáng vẻ thiếu niên thuở trước.
"Dao Nhi của chúng ta là đẹp nhất. Trưởng thành rồi không còn nghịch ngợm như khi còn nhỏ, nhưng lại thành thục, trầm ổn. Đáng tiếc, ca ca không thể tận mắt nhìn thấy ngươi lớn lên, ca ca vốn nên ở bên cạnh bồi ngươi."
Từ khi trở thành trang chủ, Tần Phụng Dao chưa từng cho phép bản thân bộc lộ sự yếu đuối. Nàng tự biến mình thành một người thép, như thể những năm tháng vô tư hồn nhiên đã bị chôn vùi cùng với sự ra đi của Tần Phụng Nguyệt.
Thế nhưng, chỉ một câu nói của ca ca lại khiến những cảm xúc nàng kìm nén suốt bao năm—sự áy náy, ủy khuất—đột ngột vỡ òa.
Mũi cay xót, nước mắt lại một lần nữa trào ra.
"Là ta không tốt... Ta đáng lẽ phải bảo vệ ca ca... Nếu ta cố gắng hơn một chút… thì tốt rồi.
"Nàng khóc không thành tiếng, từng lời nói đứt quãng nghẹn ngào. Tần Phụng Nguyệt kiên nhẫn lau nước mắt cho nàng, giọng ôn hòa:"Không trách Dao Nhi. Ca ca có thể vì bách tính Bình Thành mà hy sinh, cũng coi như cái chết có ý nghĩa. Dao Nhi mấy năm nay nhất định đã rất vất vả."
Đúng vậy, mười sáu tuổi, nàng tiếp nhận Lôi Đình Kiếm từ tay phụ thân, gánh vác Tần gia trang, gánh vác cả Bình Thành. Chưa từng có ai nói với nàng một câu "vất vả rồi.
"Trước đây, nàng luôn nghĩ mình không cần nghe những lời đó. Nhưng chỉ một câu của Tần Phụng Nguyệt lại khiến nàng như trở về quá khứ—khi gió lùa qua hành lang, nàng xách váy chạy vội, trèo lên đầu tường, ngẩng cao đầu mà cười lớn, trêu chọc ca ca. Nay, nàng chỉ có thể vùi mặt vào lòng Tần Phụng Nguyệt mà khóc, để y dịu dàng vỗ về. Bên cạnh, Nguyễn Trường Tinh lặng lẽ dụi vào lòng sư tôn. Lạc Đình Sương khẽ thở dài, dùng tay áo lau nước mắt cho cậu. Thấy Tần Phụng Dao dần bình tĩnh lại, Tần Phụng Nguyệt trêu ghẹo:"Vừa mới nói Dao Nhi trưởng thành trầm ổn, bây giờ lại khóc nhè như khi còn nhỏ."
Hiếm khi Tần Phụng Dao cảm thấy thẹn thùng trước mặt huynh trưởng, bởi lẽ hiện tại, nàng thoạt nhìn còn trưởng thành hơn cả hắn.
"Phụ thân, mẫu thân có khỏe không?"
Tần Phụng Nguyệt hỏi.
"Phụ thân bị thương cánh tay trong trận đại loạn Bình Thành, không thể luyện võ nữa. Mấy năm nay ông đều nghỉ ngơi, sức khỏe vẫn còn cứng cỏi. Mẫu thân vốn thân thể nhược, mỗi độ xuân thu đều ho không dứt, nhưng cũng không quá nghiêm trọng. Vài năm trước, ta đưa họ về biệt trang vùng ngoại ô dưỡng bệnh. Chỉ là phụ thân mỗi ngày trời chưa sáng đã ra sân luyện quyền, mẫu thân khuyên thế nào cũng không nghe."
Nàng nói nhẹ nhàng, nhưng không nhắc đến việc sau khi Tần Phụng Nguyệt qua đời, cha mẹ đau lòng đến mức chỉ trong nửa năm, mái tóc đã hóa bạc.
Tần Phụng Nguyệt mỉm cười:
"Phụ thân luôn mạnh mẽ, muốn ông hoàn toàn buông bỏ võ học là không thể nào. Chỉ là, e rằng lại khiến mẫu thân bận tâm không thôi."
Nhắc đến chuyện cũ, không khí đoàn tụ cũng trở nên ấm áp hơn. Ánh đèn vàng dịu hắt lên khuôn mặt Tần Phụng Nguyệt, vẫn giữ nguyên nét ôn hòa như lần đầu Đoạn Sơ Ly gặp y.
Đoạn Sơ Ly từng mơ tưởng Tần Phụng Nguyệt có thể xuất hiện trong giấc mộng của mình, dù chỉ để nói một câu trách hận, hắn cũng cam tâm tình nguyện chịu đựng.
Nếu như có thể đi vào giấc mộng, nếu như thực sự có thể… vậy hẳn sẽ là dáng vẻ này—bóng người khoác đầy ánh trăng, chậm rãi bước vào căn phòng mờ ảo.
"Nguyệt Nhi…
"Đoạn Sơ Ly khẽ lẩm bẩm, ánh mắt si dại nhìn bóng dáng ấy. Chỉ đến lúc này, hắn mới nhận ra bản thân chẳng khác nào một kẻ cô độc không chốn nương thân, chỉ có thể khẩn cầu thần minh bố thí cho mình một ánh nhìn. Thần minh cúi mắt, ánh sáng phủ xuống tạo thành chiếc bóng dài trên hàng mi hắn. Người trước mặt khẽ mở lời:"Đoạn Sơ Ly, ngươi cuối cùng cũng quay đầu lại."
Đoạn Sơ Ly từng bước tiến đến gần, như thể muốn bấu víu vào chút hy vọng mong manh:
"Phải, ta đã quay đầu, ta hối hận rồi. Ta yêu ngươi… Ngày đó ta đã sai, không nên bỏ lại ngươi một mình. Ta tìm ngươi suốt bao năm, Nguyệt Nhi…"
Hắn đưa tay ra, nhưng khi bắt gặp ánh mắt thản nhiên của Tần Phụng Nguyệt, động tác bỗng khựng lại.
"Hối hận thì có ích gì? Đoạn Sơ Ly, không phải chuyện gì cũng có cơ hội để hối cải. Ta đã nói rồi, đồng tâm hoàn vỡ nát, giữa chúng ta cũng không còn liên hệ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!