Chương 3: (Vô Đề)

Trục Nguyệt Đỉnh nằm ở nơi địa thế cao, phần lớn thời gian vào mùa đông đều bị tuyết trắng bao phủ. Hôm nay, trời lại đổ một trận đại tuyết, khắp đất trời chìm trong một màu trắng xóa. Núi tuyết cao ngất trong mây hòa lẫn với tầng mây, khó phân biệt cái nào trắng hơn.

Nguyễn Trường Tinh tỉnh lại, lắng nghe tiếng tuyết rơi rào rạt ngoài kia, xen lẫn với âm thanh những cành cây khô kiệt sức gãy răng rắc dưới sức nặng của tuyết. Đôi mắt đã không còn thấy được, thính giác của cậu lại càng trở nên nhạy bén hơn.

Trong lòng cậu dâng lên niềm vui.

Cậu thích nơi này. Ở đây không có dối trá, không có nhục mạ, cũng không có đói khát giày vò. Cậu thậm chí có thể tận hưởng ánh nắng ngày hôm trước, rồi ngày hôm sau lại lắng nghe tiếng tuyết rơi. Trạng thái sinh mệnh tự nhiên như vậy khiến cậu cảm động.

Cậu xốc chăn lên, với lấy bộ quần áo mà tối qua Lạc Đình Sương đã để sẵn trên đầu giường, mặc vào rồi đứng dậy.

Căn phòng này có kết cấu rất đơn giản, Nguyễn Trường Tinh đã quen thuộc từng góc cạnh. Dựa theo trí nhớ, cậu men theo lộ tuyến cũ, lần mò đến cửa.

Vươn tay ra, một thứ gì đó nhẹ nhàng, mềm mại chạm vào lòng bàn tay cậu rồi lập tức tan biến.

Là tuyết.

Đã bao nhiêu lâu rồi cậu chưa được chạm vào tuyết?

Khi Lạc Đình Sương đến, trên đầu vai Nguyễn Trường Tinh đã phủ một lớp tuyết mỏng. Cậu ngồi xổm trên nền tuyết, bóng dáng mảnh khảnh, mái tóc dài hơi rối. Đôi tay trắng nõn, gầy guộc nhẹ nhàng vuốt v e đóa hoa màu lam giữa tuyết, khóe miệng mang theo một nụ cười nhàn nhạt.

Dù đôi mắt không còn thấy ánh sáng, cậu vẫn nhận ra tiếng bước chân của Lạc Đình Sương, chuẩn xác phán đoán phương hướng của đối phương.

"Tiên quân, đây là hoa gì vậy?

"Cậu khẽ hỏi. Lạc Đình Sương vẫn giữ giọng nói thanh lãnh như băng tuyết nơi Trục Nguyệt Đỉnh:"Lam tuyết hoa. Hoa nở khi tuyết rơi, tuyết ngừng thì khô héo. Vì cánh hoa mang sắc lam, nên có tên là lam tuyết hoa."

"Màu lam sao? Chắc hẳn rất đẹp." Nguyễn Trường Tinh nhẹ giọng cảm thán. "Đáng tiếc sinh mệnh của nó chỉ kéo dài trong một trận tuyết, thật ngắn ngủi."

Nhìn gương mặt cậu hiện lên vẻ mất mát, trong lòng Lạc Đình Sương bất giác dâng lên một tia không đành lòng.

"Nếu ngươi muốn giữ nó lâu hơn, ta có thể dùng tiên thuật bảo dưỡng."

"Không cần đâu." Nguyễn Trường Tinh lắc đầu, giọng nói nhẹ bẫng mà kiên định.

"Một trận tuyết, một đời hoa, cũng là một quá trình trọn vẹn. Hoa nở rồi tàn, vốn dĩ là lẽ tự nhiên. Nhưng thế gian này, có bao nhiêu sinh mệnh lại chẳng thể tự quyết định số phận mình?"

Cậu có thể tiếc thương cho một đóa hoa mong manh, cũng có thể rộng lượng trước sự viên mãn của một sinh mệnh. Nhưng trong lời nói, có một nỗi bất đắc dĩ rõ ràng đến đau lòng.

Từ những vết thương chằng chịt trên người cậu, có thể đoán được quá khứ cậu từng trải qua khắc nghiệt đến mức nào.

Nhưng Lạc Đình Sương đã tu luyện tĩnh tâm thuật suốt mấy chục năm, vạn sự vạn vật khó lòng lay động được y.

Lúc này, y chỉ nghĩ đơn giản rằng mình đã cứu một người cần được cứu.

Thế nhưng, chỉ vài năm sau, khi tận mắt chứng kiến Nguyễn Trường Tinh rơi vào vực sâu, lòng y lại dâng lên nỗi oán hận đối với tất cả những kẻ từng khinh nhục và bức ép Nguyễn Trường Tinh. Cũng hận chính bản thân mình năm đó đã quá tùy ý.

Năm đó vô tình, hối hận chồng chất.

Có lẽ mọi tình cảm trên đời đều bắt đầu từ những điều không đáng để tâm. Nhưng thời gian là thứ có thể mài giũa lòng người, có thể khiến tóc đen hóa bạc, biển cả thành ruộng dâu, cũng có thể trong từng phút giây lặng lẽ vun bồi tình nghĩa, như những hạt cát tích tụ thành núi cao.

Nguyễn Trường Tinh tựa hồ đối với tất cả mọi thứ xung quanh đều tràn ngập hiếu kỳ, mặc cho đôi mắt chẳng thể nhìn thấy gì. Chỉ cần có cơ hội, cậu sẽ một mình dò dẫm bước ra khỏi phòng, một cơn gió, một trận tuyết, một vầng trăng tròn, cậu đều không muốn bỏ lỡ.

Rất nhiều lần, khi Lạc Đình Sương tìm thấy cậu, toàn thân cậu đã đông cứng vì giá rét. Lạc Đình Sương chỉ nói: "Trở về thôi."

Nguyễn Trường Tinh ngẩng lên, trên mặt nở nụ cười thỏa mãn: "Vâng."

Sau đó, cậu tự nhiên vươn tay nắm lấy tay áo Lạc Đình Sương, theo y trở về. Một người dẫn đường, một người bước theo sau.

Đó là cách họ bên nhau suốt một tháng, lặng lẽ mà ăn ý.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!