Chương 25: (Vô Đề)

Rừng trúc xanh biếc mọc thẳng tắp, vây quanh một khoảng đất trống ở giữa. Lá trúc lay động theo gió, phát ra những âm thanh xào xạc như một bản nhạc tự nhiên được tấu lên bởi thiên nhiên.

Mũi chân khẽ điểm lên thân trúc mượn lực, bóng dáng màu lam xoay người giữa không trung, nhẹ nhàng phiêu dật. Trong tay cậu, một nhánh trúc con bị chém đứt với lực đạo vừa đủ.

Bỗng nhiên, một quang điểm màu trắng phá không lao đến, dừng lại cách Nguyễn Trường Tinh nửa thước. Ngay khoảnh khắc đó, từ quang điểm hóa ra một thanh trường kiếm. Nguyễn Trường Tinh nghiêng đầu, nhìn về phía Lạc Đình Sương đang đứng bên cạnh.

Nhận được ánh mắt ra hiệu gật đầu của y, cậu liền vươn tay, thanh kiếm như có linh tính liền rơi vào lòng bàn tay cậu.

Thân kiếm tuyết trắng sáng loáng, nắm trong tay mà nhẹ nhàng linh hoạt tựa như không có trọng lượng. Quan trọng nhất là Nguyễn Trường Tinh có thể cảm nhận được sự cộng hưởng trong tâm hồn giữa cậu và thanh kiếm này. Kiếm phấn khởi, cậu cũng phấn khởi.

Cậu nở một nụ cười rạng rỡ, buông nhánh trúc trong tay, cùng kiếm múa lượn.

Từ nhỏ thân thể Nguyễn Trường Tinh yếu ớt, vì thế Lạc Đình Sương chưa từng đặt ra yêu cầu gì quá cao đối với cậu trong việc tu hành. Thế nhưng thiên phú cho phép cậu không cần hao tốn nhiều thời gian như người khác mà vẫn đạt được tiến bộ vượt bậc.

Chỉ là vì được những người xung quanh bảo hộ quá tốt, phần lớn mọi người đều quên mất rằng, thân truyền đệ tử duy nhất của Trục Nguyệt Phong cũng là một trong những người xuất sắc nhất cùng thế hệ.

Hạ xuống đất, kiếm thu thế, Nguyễn Trường Tinh ôm lấy thanh kiếm trong tay, trong mắt ánh lên sự vui sướng không thể che giấu. Vài sợi tóc rối nhẹ nhàng rủ xuống, dán trên gương mặt trắng nõn ửng hồng của cậu.

Lạc Đình Sương tiến đến, cẩn thận giúp cậu vuốt lại những sợi tóc lòa xòa. Ngón tay khẽ lướt qua bên má cậu, vừa như vô tình, lại vừa như lưu luyến.

Muốn chạm vào lâu hơn, nhưng lại sợ quấy nhiễu, chỉ có thể bất giác bị hấp dẫn bởi đôi mắt lấp lánh tinh quang kia, tự hỏi liệu có thể lưu lại một chút ánh sáng rực rỡ ấy trong lòng mình hay không.

Cảm xúc không kiềm chế được, tự đáy lòng mà sinh ra.

Dù nhiều lần y cũng không hiểu vì sao, chỉ cần nhìn thấy Nguyễn Trường Tinh, dù là vui hay giận, trong lòng y liền tràn ngập thương tiếc.

Chẳng lẽ tình cảm thầy trò đều là như vậy sao?

"Hợp tay không? Dùng có thuận tiện không?

"Y lên tiếng hỏi. Nguyễn Trường Tinh cười rạng rỡ, đáp:"Rất tốt, sư tôn, đây là tặng cho con sao?"

"Ừ, quà sinh nhật cho con, thích không?"

"Thích, cảm ơn sư tôn. Đây là do chính tay sư tôn rèn sao?"

Lạc Đình Sương gật đầu.

"Chả trách, con nghe thấy hơi thở của sư tôn."

Cách nói ấy khiến y bật cười, liền hỏi: "Hơi thở thế nào?"

"Ừm..." Nguyễn Trường Tinh suy nghĩ một lát rồi đáp, "Có chút lạnh, lại phảng phất hương sắc bén, giống như hoa mai trong sương."

Lạc Đình Sương nhìn cậu cố gắng tìm từ để diễn đạt, sau đó lắc đầu: "Chưa đủ, ta còn bỏ thêm hải đường xuân sớm, dùng một giọt tinh quang từ bầu trời, lại điểm một chút ánh mặt trời sau trận tuyết đầu mùa, cùng với vị ngọt thanh khiết của mứt hoa quả giữa trời đất."

"Sư tôn nói con sao?

"Nguyễn Trường Tinh chỉ vào chính mình, cười hì hì hỏi. Lạc Đình Sương nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng dùng lực, đưa ngón trỏ mảnh mai của cậu chạm vào chóp mũi mình, khẽ đáp:"Đương nhiên là con.

"Hành động ấy khiến Nguyễn Trường Tinh lại bật cười khanh khách. Lạc Đình Sương không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cậu cười. Sau khi tiếng cười lắng xuống, Nguyễn Trường Tinh chợt nhớ ra mình vẫn chưa biết tên thanh kiếm, bèn hỏi:"Sư tôn, thanh kiếm này có tên không?"

Người trước mặt không lập tức trả lời, mà chăm chú nhìn cậu một lúc lâu, rồi mới chậm rãi nói: "Trường Sinh, gọi nó là Trường Sinh."

"Trường Sinh... Trường Sinh..." Nguyễn Trường Tinh khẽ lặp lại cái tên ấy vài lần, rồi mỉm cười nói: "Thật dễ nghe."

Tặng người Trường Sinh, tặng người Trường Sinh.

Dưới sự chờ đợi của Nguyễn Trường Tinh, hai ngày kỳ hạn nhanh chóng trôi qua. Đối với cậu mà nói, khoảng thời gian này dài đằng đẵng, mỗi ngày tựa như một năm. Ban ngày, cậu mong trời mau tối; đến tối lại mong trời nhanh sáng. Hai ngày ngắn ngủi mà cứ ngỡ như hai năm dài dằng dặc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!