Chương 23: (Vô Đề)

Dưới tầng tầng ráng hồng quay cuồng nơi chân trời, thái dương hôm nay mọc sớm hơn thường lệ, rực rỡ và nhiệt liệt khác thường, tỏa ánh hào quang chiếu rọi khắp thiên địa.

Hôm nay, nhất định là một ngày trọng đại.

Trong Lãm Nguyệt điện, Sở Anh Hoa ngồi trên vị trí cao nhất, hai bên là các phong chủ của Trục Nguyệt đỉnh, còn Lạc Đình Sương ngồi phía bên phải Sở Anh Hoa.

Khi mặt trời vượt qua tầng mây, vững vàng treo lơ lửng giữa bầu trời, chính là lúc nghi thức bắt đầu.

Nguyễn Trường Tinh từ ngoài điện bước vào, lấy bầu trời trong xanh và ánh dương rực rỡ làm nền. Giữa nơi mà vô số người tu tiên cầu đạo ngày đêm hướng vọng, cậu băng qua cửa điện nguy nga tráng lệ của Lãm Nguyệt điện. Vô số ánh mắt dõi theo thân ảnh cậu.

Khi đặt chân vào trong đại điện, vạt áo đỏ sẫm nhẹ rủ xuống, nơi gấu áo thêu hoa văn khổng tước linh vũ màu lục trên nền lụa mỏng, ánh lên vẻ cao quý.

Hôm nay là ngày *Gia Quan lễ của cậu.

*Lễ Gia Quan () là một nghi thức quan trọng trong văn hóa truyền thống của Trung Quốc và một số nước Đông Á khác, dành cho nam giới khi đến tuổi trưởng thành. Lễ này có ý nghĩa đánh dấu sự trưởng thành về thể chất, tinh thần và trách nhiệm đối với gia đình và xã hội.

Nguyễn Trường Tinh quỳ xuống, hành lễ theo nghi thức của đệ tử.

Lạc Đình Sương cùng Sở Anh Hoa rời chỗ ngồi, bước đến trước mặt cậu. Sở Anh Hoa cầm lấy *phát quan màu diệu kim từ khay hình vuông bên cạnh, nhẹ nhàng trao vào tay Lạc Đình Sương.

*Phát quan () là một loại mũ đội đầu dành cho nam giới, đặc biệt là quan lại hoặc người có địa vị cao. Nó có tác dụng giữ cố định tóc búi lên và thể hiện thân phận của người đội.

Chưởng môn phụng quan, sư tôn hành quan— lòng Nguyễn Trường Tinh dâng trào xúc cảm khó tả.

Lạc Đình Sương cẩn thận vấn búi tóc cho cậu, đem phát quan cố định bằng một cây trâm.

Bàn tay y nhẹ nhàng chạm l3n đỉnh đầu đồ nhi, ánh mắt vẫn tràn đầy yêu thương như thuở nào. "Trường Tinh, hôm nay vi sư đội mũ cho con, không phải để con gánh vác trách nhiệm trừ ma vệ đạo, mà chỉ mong con có thể sống một đời tự tại, thư thái."

Nguyễn Trường Tinh ngẩng đầu, đôi mắt trong veo như dòng nước, nhẹ giọng đáp: "Trường Tinh hiểu."

Lạc Đình Sương vươn tay nâng Nguyễn Trường Tinh đứng dậy, ánh mắt tinh tế đánh giá đồ nhi mà mình nuôi lớn. Dù là ánh trăng thanh khiết hay sắc hoa đào rực rỡ, cũng chẳng thể sánh bằng phong thái cậu lúc này.

Nguyễn Trường Tinh thành niên, Gia Quan lễ là một đại sự, vì thế các đệ tử vân du bên ngoài phần lớn đều trở về.

Từ Lai, người đứng hàng thứ hai trong môn hạ của Sở Anh Hoa, cũng vội vã trở về từ đêm qua, suýt chút nữa chậm trễ.

Thoạt nhìn, hắn không giống một người tu đạo cầu tiên, mà lại có phong thái của một thư sinh nhu nhược. Suốt năm quanh quẩn trong bộ áo vải xanh giản dị, tay luôn cầm theo kinh thư, bị đồng môn trêu chọc rằng không biết có phải muốn đi Trục Nguyệt đỉnh ứng thí, đoạt lấy danh hiệu Trạng Nguyên hay không.

Cũng vì thế, hắn có biệt danh "Thư sinh Từ Lai.

"Những ai quen biết hắn đều rõ, vẻ ngoài nho nhã kia chỉ là lớp vỏ bọc. Bên trong, hắn tính toán tỉ mỉ từng chuyện nhỏ nhặt, nhưng tính toán này chỉ áp dụng với người ngoài. Trong Trục Nguyệt đỉnh, mọi người từ trước đến nay luôn trọng tình nghĩa hơn lý lẽ, bởi vậy dù hắn có hay so đo cũng chẳng ai trách móc. Hôm nay, hắn đưa tay lấy ra một vật, đặt vào lòng bàn tay Nguyễn Trường Tinh."Tiểu sư đệ, đây là quà thành niên mà nhị sư huynh tặng ngươi."

"Bàn tính?" Nguyễn Trường Tinh lật qua lật lại, quan sát vật nhỏ bé chỉ bằng nửa ngón tay. Cả bàn tính được chế tác từ bạch ngọc thuần khiết, tinh xảo vô cùng, từng hạt tính châu đều được điêu khắc hoàn chỉnh.

"Nhị sư huynh, huynh tặng Tinh nhi bàn tính làm gì? Đệ ấy đâu có buôn bán.

"Sở Tri Phi khó hiểu, chỉ cảm thấy nhị sư huynh đi hành tẩu bên ngoài lâu ngày nên đầu óc có chút vấn đề. Tinh nhi thích nhất là y phục đẹp cơ mà! Ánh mắt hắn tràn đầy nghi ngờ cùng vẻ ghét bỏ. Từ Lai chỉ cười đầy thần bí, từ trong tay áo lấy ra thêm hai chiếc bàn tính nhỏ khác—một chiếc ánh vàng rực rỡ, một chiếc sáng bạc thuần khiết."Bàn tính không quan trọng, quan trọng là chuyện xưa mà ta sắp kể."

Sở Tri Phi và Nguyễn Trường Tinh lập tức ngồi ngay ngắn, ánh mắt lộ rõ vẻ chờ mong.

"Khụ... Ngày xưa có một người bán vải, khi qua sông vô tình đánh rơi bàn tính xuống nước. Khi ấy, thiên thần hiện ra và hỏi hắn…"

"Đình… Nhị sư huynh, câu chuyện này lúc Tinh nhi ba tuổi ta đã kể cho đệ ấy nghe rồi. Hơn nữa, ta cũng không ngốc, huynh nghĩ chỉ cần đổi nông phu thành thương nhân, đổi rìu thành bàn tính thì ta sẽ không nhận ra sao?

"Một bên, Trương Hòa Minh – người đang xem náo nhiệt – bật cười chế giễu. Chuyện xưa này vốn là hắn kể cho Sở Tri Phi nghe, sau đó Sở Tri Phi lại truyền cho Nguyễn Trường Tinh. Từ Lai lắc đầu nói:"Tiểu Thất, đệ đọc thoại bản quá ít."

Đọc nhiều một chút thì sư huynh còn có thể lừa các ngươi thêm mấy lần.

"Chuyện xưa không quan trọng, quan trọng là dụng ý ta tặng bàn tính cho Tinh nhi." Từ Lai thu lại dáng vẻ lười nhác thường ngày, nghiêm túc nhìn Nguyễn Trường Tinh, trầm giọng nói: "Sư huynh hy vọng sau này đệ có thể tính toán ân oán rõ ràng minh bạch.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!