Chương 2: (Vô Đề)

Trục Nguyệt Đỉnh được xem là nơi gần với Thiên giới nhất. Suốt nghìn năm qua, nơi đây đã sản sinh ra vô số nhân tài kiệt xuất. Với những người tu tiên, được bước chân vào Trục Nguyệt Đỉnh chính là giấc mộng cả đời.

Tuy nhiên, danh ngạch để tiến vào vô cùng hạn chế, tiêu chuẩn tuyển chọn lại cực kỳ khắt khe, khiến không ít người dù cố gắng cả đời vẫn không thể chạm đến cánh cửa ấy.

Vì vậy, các môn phái đã cùng Trục Nguyệt Đỉnh thương nghị, ký kết một thỏa ước giảng dạy. Theo đó, mỗi năm Trục Nguyệt Đỉnh sẽ cử một vị tiên quân xuống núi, đến các môn phái khác truyền giảng đạo pháp trong vòng một tháng.

Người được chọn để giảng dạy sẽ thay phiên nhau thực hiện nhiệm vụ này. Năm nay, đúng vào lượt của Lạc Đình Sương, phong chủ Tinh Nguyệt Phong, đến Trường Tông Môn để giảng dạy.

Tin tức Lạc Đình Sương tiên quân rời núi nhanh chóng gây chấn động khắp Tu Tiên giới.

Lạc Đình Sương

-thiên tài tu hành, phong thái thoát tục như tiên nhân, là thần tượng của vô số người tu tiên, cũng là ánh sáng dẫn đường cho những kẻ mộng đạo. Chỉ tiếc rằng, tiên quân này tính tình lạnh lùng, suốt mười mấy năm qua chưa từng rời khỏi Trục Nguyệt Đỉnh nửa bước.

Dưới bầu không khí sôi nổi, mọi người không ngừng cảm thán, không biết Trường Tông Môn đã gặp phải vận may tu tiên gì.

Trong khi đó, một tháng dạy học cũng đã đi đến ngày cuối cùng. Sau khi hoàn thành bài giảng cuối cùng, Lạc Đình Sương chuẩn bị đến gặp chưởng môn để chào từ biệt.

Trên đường đi dọc theo hành lang dài uốn lượn, bất chợt một bàn tay gầy guộc, trơ xương vươn ra giữ chặt lấy vạt áo y. Lạc Đình Sương dừng bước, cúi mắt nhìn xuống, phát hiện trên mặt đất không phải một người trưởng thành mà là một đứa trẻ.

Không rõ bao nhiêu tuổi, thân hình gầy gò, quần áo rách rưới, mái tóc khô vàng rối bù. Chiếc dây cột tóc màu xanh biển vốn dùng để buộc tóc lại bị buộc chặt quanh đôi mắt, che đi một phần ba khuôn mặt.

Dường như đã dùng hết sức lực để kéo lấy vạt áo y, nhưng lực đạo lại nhẹ bẫng. Theo nhịp kéo yếu ớt ấy, đứa trẻ phát ra thanh âm nghẹn ngào khô khốc:

"Cho ta một chút gì đó để ăn...

"Lạc Đình Sương nhấc chân định tiếp tục rời đi. Y chẳng cần cố ý giằng vạt áo ra, bởi lực đạo của đối phương yếu ớt đến mức không đáng bận tâm. Không nghe thấy hồi đáp, người trên mặt đất khẽ cựa mình, cố gắng đưa tay còn lại lên. Lần này, giọng nói mang theo tiếng nức nở:"Xin hãy cho ta một chút gì đó để ăn... Ta sắp chết rồi... Ta không muốn chết...

"Nói xong, dường như cậu đã dốc cạn chút sức lực cuối cùng, hoàn toàn khuỵu xuống, hơi thở đứt quãng. Chỉ có bàn tay vẫn nắm chặt lấy vạt áo Lạc Đình Sương. Có lẽ vì bộ quần áo rách nát trên thân thể gầy gò trơ xương của cậu, có lẽ vì câu"Ta không muốn chết" đầy tuyệt vọng kia, hoặc cũng có lẽ chỉ là một phút bốc đồng

-Lạc Đình Sương cúi xuống, nhấc người nọ lên, để lại một đạo truyền âm phù cho chưởng môn Trường Tông Môn, rồi ngự kiếm rời đi.

Người trong lòng ng ực nhẹ như bù nhìn rách nát, dường như chỉ cần một cơn gió thổi qua là có thể cuốn đi mất. Lạc Đình Sương chậm lại tốc độ ngự kiếm.

Trở về Tinh Nguyệt Phong, y đặt người nọ lên giường, cởi bộ quần áo dơ bẩn ra để kiểm tra tình trạng cơ thể. So với tưởng tượng, thân thể kia còn gầy yếu và tái nhợt hơn nhiều, từng đốt xương đều hiện rõ.

Trên làn da chằng chịt vết thương cũ mới, gân tay gân chân đều đã bị cắt đứt, đùi phải còn có một vết thương cũ chưa lành hẳn.

Lạc Đình Sương tiếp tục vén lớp vải che mắt để kiểm tra

-hốc mắt trống rỗng, tựa như bị người ta tàn nhẫn móc đi. Nhìn hình dáng mắt, hẳn trước đây từng là một đôi mắt đào hoa vô cùng xinh đẹp.

Phần lớn người tu tiên đều có tâm tính kiên định.

Bọn họ đã chứng kiến quá nhiều người bị yêu thú hoặc địch nhân gi ết chết

-có kẻ tan xương nát thịt, có kẻ chẳng còn sót lại chút thi cốt nào. Nhưng lúc này, Lạc Đình Sương không biết phải hình dung cảm xúc của mình thế nào.

Phế linh căn, chặt đứt gân tay gân chân, móc mắt phế bỏ

-thủ đoạn tàn nhẫn như vậy, tựa như tra tấn đến cùng cực. Y không thể tưởng tượng nổi, vì sao lại có người căm hận một đứa trẻ đến mức ra tay tàn độc như thế.

Nếu đã muốn giết, vì sao không dứt khoát cho một kiếm kết liễu?

Nguyễn Trường Tinh tỉnh lại trong một căn phòng yên tĩnh. Ngoài trời, tiếng mưa rơi lộp độp vang lên rõ ràng. Cậu không biết mình đang ở đâu.

Nơi này xa lạ, nhưng chăn đệm sạch sẽ, không có tiếng gián chuột chạy loạn, không có mùi ẩm mốc khó chịu. Ngược lại, trong không khí còn phảng phất một hương thơm nhàn nhạt, khiến thần kinh cậu thoáng thả lỏng.

Cậu có thể khẳng định

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!